Tiểu quy công bị đánh một cái, chẳng hề giận, còn cười tươi rói, vô cùng cung kính, thậm chí còn có phần nịnh nọt:
"Người chờ một chốc, ta đi liền. Dương công tử đại giá quang lâm, nương tử biết nhất định sẽ vui lắm lắm."
Hứa Thất An thường tới tìm Phù Hương, trong nội viện đã biết hắn với hoa khôi nương tử là quan hệ thân mật, tiểu môn này kiêu căng lãnh đạm với khách khác, nhưng đối với Hứa Thất An, không dám lãnh đạm chút nào.
Còn hận không thể quỳ xuống thè lưỡi ra liếm ấy.
Hứa Thất An dẫn Đả Canh Nhân tiến vào tiểu viện, hoa mai ở góc tường lắc lư, tường trắng mái ngói, rất là lịch sự tao nhã.
Hoa khôi nương tử nghe nói Hứa Thất An đặt bao hết, lập tức sai nha hoàn trang điểm cho mình thật đẹp, mặc váy dài quét đất màu trắng, để lộ vùng xương quai xanh đẹp đẽ và cái cổ trắng muốt.
Tấm sa màu trắng quấn ngực mỏng mảnh, như ẩn như hiện.
Phù Hương tự mình tiếp khách, bưng trà rót rượu cho Hứa Thất An, thi thoảng lại kề sát vào tai nhau thì thầm nói chuyện, cười tươi như hoa.
Khiến đám đồng la hâm mộ không thôi.
Phù Hương là hoa khôi nổi tiếng, sau khi bài thơ "Hoa mai lờ lững ánh trăng chiều" được truyền bá, giá trị con người cũng nhờ đó mà tăng lên vùn vụt.
Nghe nói đã không còn phải đi tiếp khách nữa, ít nhất người bình thường là không cửa.
Dù vậy, hôm nào, khách tới Ảnh Mai Tiểu Các uống rượu nghe hát, dự tiệc trà cũng nhiều như cá diếc sang sông, bởi vì ngẫu nhiên, Phù Hương vẫn sẽ ra ngoài làm lệnh quan, tổ chức cho mọi người chơi đi tửu lệnh.
Rượu qua ba tuần, Hứa Thất An nháy mắt ra hiệu với Tống Đình Phong, đứng lên nói: "Chư vị đồng liêu, Hứa mỗ không uống nổi nữa, đi nghỉ trước, các ngươi chơi nhé."
Đám đồng la đương nhiên không ý kiến, nhìn nhau, cười hắc hắc.
Phù Hương nhìn nhìn qua, kỳ quái nhìn Hứa Thất An, để mặc hắn ôm mình rời đi.
. . . . .
Sau cơn đắm chìm, Hứa Thất An mặc áo trắng mỏng, ngồi lười nhác, tay vân vê chén rượu.
"Hứa lang rất ít khi đưa đồng liêu tới đây uống rượu." Phù Hương ngồi bên kia giường, nghiêng đầu, lau tóc.
Làn da nàng ta trơn mịn, mặt không khuyết điểm, chập chờn trong ánh nến, tăng thêm vài phần xinh đẹp và thần bí.
"Việc này nói rất dài dòng, " Hứa Thất An uống một hớp rượu, thở dài: "Mấy ngày trước, có hai kim la cùng nhìn trúng ta, muốn gọi ta vào dưới trướng, nên đánh nhau trong nha môn Đả Canh Nhân."
Phù Hương xuống giường, làn váy rơi xuống, che khuất đôi chân dài trắng muốt, từ phía sau ôm lấy Hứa Thất An, khẽ cười nói: "Bị tiểu nhân đỏ mắt chứ gì?"
"Bệnh đau mắt từ xưa đã có mà." Hứa Thất An không phủ nhận.
"Hứa lang không nói sớm, ta mà biết đã giúp chàng chiêu đãi đồng liêu cho thật tốt rồi." Phù Hương nói với giọng hối hận.
Cả buổi, nàng đều chẳng để ý tới các đồng la kia.
"Không cần." Hứa Thất An cười.
Hắn không thiếu khả năng xã giao, trở tay kéo Phù Hương, nghiêng chén rượu, rượu lành lạnh từ cái cổ trắng muốt của Phù Hương chảy xuống.
"Uống rượu như này mới thống khoái." Hứa Thất An cười lớn, cúi đầu xuống.
Phù Hương đầy mùi rượu lại đi tắm lần nữa, Hứa Thất An lấy cớ đi ra ngoài thông khí, rời khỏi phòng ngủ chính, đi qua phòng rượu, thấy đám đồng liêu vẫn còn đang ăn uống trong tiếng nhạc, vui vẻ chơi trò chơi, cứ như được mở ra cánh cửa bước vào thế giới mới.
Kỳ thật chỉ cần cho đủ bạc, thị nữ của Giáo Phường Ty sẽ không từ chối, trước giờ đều vậy.
Hứa Thất An nhảy lên tường bao, rút từ trong ngực một trang giấy, đốt cháy.
Hắn ngẩng đầu lên, hai luồng thanh khí lóe lên, bắn thủng đêm tối.
Trong tầm mắt, hiện ra đủ loại vận số, thế giới biến thành sắc thái sặc sỡ.
Hứa Thất An từ Chử Thải Vi đã biết, màu xanh biếc đại biểu cho Yêu khí, hôm đó lúc đi tuần đêm, hắn rõ ràng đã nhìn thấy trên không Giáo Phường Ty có lóe lên ánh sáng xanh.
Đồng nghĩa trong Giáo Phường Ty này có ẩn núp yêu nghiệt, to gan suy đoán, hẳn vì Giáo Phường Ty là nơi các quan to hiển quý thường tới uống rượu tìm vui, nên mới có yêu nghiệt ẩn núp.
Sự thật đúng là như thế.
Lúc này, Hứa Thất An đã nhớ kĩ nguyên tắc “không tìm đường chết sẽ không chết”, không đi nhìn trộm Ty Thiên Giám nữa, để khỏi bị Giám Chính làm mù mắt chó.
Hắn đảo qua trên không Giáo Phường Ty, mắt nhìn thấy đủ loại màu sắc rực rỡ lập loè, nhưng không nhìn thấy Yêu khí.
"Yêu nghiệt đã đi rồi. . . . hay đang dùng phương pháp đặc thù che giấu?" Hứa Thất An nhảy xuống, quay về phòng của Phù Hương.
...
Tiểu tướng Hứa nhị công tử bị hoa khôi Phù Hương bao vây, anh dũng chiến đấu, sau một trận vào bảy ra ba, cuối cùng kiệt lực, miệng phun máu tươi, bị đánh bại.
Sa trường hỗn độn, hai quân đều bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng, vô cùng cần phải nghỉ ngơi lấy lại sức.
Phù Hương tóc tai lộn xộn, mặt ửng đỏ, rúc vào lòng Hứa Thất An, mắt sáng ngời: "Hứa lang, chuộc thân cho nô gia được không."
Nói tới tiền sẽ ảnh hưởng tới tình cảm... . . Hiền giả Hứa Thất An nằm im không nhúc nhích.
Hoa khôi nương tử uốn éo cơ thể, làm nũng nói: "Người ta chỉ cần làm thiếp, chỉ muốn hầu hạ bên người Hứa lang thôi."
Hứa Thất An sờ đầu nàng, ngón tay mơn trớn giữa lớp tóc: "Đừng làm rộn, tình cảm chân thành này của chúng ta không nên để trộn lẫn hơi tiền vào."
Mắt Phù Hương đỏ bừng, rơi lệ nói: "Thì ra ngươi chỉ muốn chơi bời với ta, chơi chán thì đá văng ta đi."
Cái này mà cũng bị ngươi phát hiện? ! Hứa Thất An kinh ngạc nghĩ.
Ngoài miệng thì bất đắc dĩ nói: "Ngươi là hoa khôi Giáo Phường Ty, chuộc thân cho ngươi, không có bốn năm ngàn lượng thì không chuộc nổi. Hơn nữa, Lễ bộ cũng chưa chắc đã đồng ý."
"Mấy năm nay ta cũng để dành được chút tiền, hơn nữa ta cũng đã tìm người nghe ngóng..., đồng la chỉ cần ba năm là mua được một cái tiểu viện trong nội thành rồi." Phù Hương ôm hắn, mềm giọng cầu khẩn: "Hứa lang, chuộc ta đi."
Hoa khôi quyến rũ chẳng những biết làm nũng, còn biết dùng cả vốn liếng cơ thể, mềm mại quyến rũ dán chặt vào Hứa Thất An.
Trong sóng mắt ẩn chứa lệ quang, điềm đạm đáng yêu.
Hứa Thất An nhíu mày, chuyện này thật ra không phải là làm khó, kiếp trước cũng đã từng gặp loại phụ nữ như thế này, cực biết làm nũng, đòi mua đồ xa xỉ này đồ xa xỉ kia, Hứa Thất An đều ứng phó được hết.
Hắn chỉ là thấy hơi kì quái. Một hoa khôi xinh đẹp đang danh tiếng lan xa, sự nghiệp đang trên đà phát triển, lại cũng đang trong độ tuổi tốt nhất, muốn hoàn lương, thì hơi sớm quá.
Chưa kể, tuy Đả Canh Nhân vì bản chất tổ chức của mình, làm quan lại kiêng kị, nhưng với đẳng cấp của Phù Hương, muốn làm thiếp cho quan to tứ phẩm cũng dư sức.
"Việc này không vội, chờ ta tích góp thêm ít bạc, sẽ chuộc thân cho nàng." Hứa Thất An thuận miệng đáp qua loa cho xong, ôm hoa khôi, khiến mình ba giây là ngủ.
Trong bóng tối, Phù Hương lẳng lặng nhìn Hứa Thất An mặt, ánh mắt trong trẻo.
. . . . .
Ngày hôm sau, sáng sớm, nhất hỏa nhân rời khỏi Giáo Phường Ty.
Các đồng liêu nhìn thấy Hứa Thất An, đều cười nói, quan hệ thân thiện hơn trước rất nhiều. Nếu lúc trước chỉ coi Hứa Thất An là đồng liêu, thì bây giờ đã coi hắn là tiểu đồng bọn.
Hiệu quả rất tốt.
Kỳ thật chỉ cần tâm tư không đố kị quá mạnh, hoặc có địa vị quá cao, thì đồng la ngang cấp sẽ không ngốc nghếch thù hận hắn.
Người có tâm tư linh hoạt một chút, sẽ bày tỏ thiện ý, đa phần mọi người đều nguyện ý giao hảo với Hứa Thất An.
Như thế, cái tên gia hỏa vận cứt chó được hai kim la nhìn trúng đã được chuyển thành: gia hỏa được kim la nhìn trúng này là bằng hữu ta.
Vừa đi vừa nói chuyện, một đồng la bỗng cười, nói: "Ninh Yến đúng là nhân tài, đã giúp ta biết thì ra trước giờ ta ngu ngốc và không thú vị cỡ nào."
Các đồng liêu đều nở nụ cười thiện ý và mập mờ.
Hứa Thất An nhún vai, "Sau này sẽ dạy cho mấy người các ngươi mấy trò thú vị nữa."
Nghe hay đó. . . . . Mắt mọi người tỏa sáng. =))
Giờ mẹo về tới nha môn Đả Canh Nhân, điểm danh xong, ba người Hứa Thất An tới thính sảnh Xuân Phong Đường, uống mấy ngụm trà, đang chuẩn bị đi ra ngoài tuần phố, một quan viên vội vàng chạy đến.
"Ba vị đại nhân, Lý đại nhân cho mời."
Có chuyện. . . . ba người Hứa Thất An vội đeo bội đao, cùng đi vào Xuân Phong Đường.
Lý Ngọc Xuân ăn mặc cẩn thận, chỉnh tề, hoàn mỹ như hòa thành một thể với Xuân Phong Đường, không tách biệt chút nào.
Xuân ca, ngươi sống như vậy mệt lắm nha. . . . Hứa Thất An khá là đồng tình với chứng bệnh cưỡng bách của lãnh đạo.
Trong lòng suy nghĩ, có khi nào sau này lúc ngủ với nữ nhân, dùng tư thế A cũng phải theo bài bản, chuyển tư thế thế khác cũng phải theo bài bản, bằng không thì trong lòng khó chịu không?
Lý Ngọc Xuân chỉ ba tấm phiếu bài trên án: "Hôm nay đi xét nhà, ba người đi đại diện cho ta. Ta nhắc lại một lần nữa, đừng làm những việc dư thừa.
"Một khắc sau, tập hợp ở trước viện, đi cùng những đồng liêu khác."
Đi xét nhà? !
Hứa Thất An kinh hãi, xét nhà là một trong những nghiệp vụ của Đả Canh Nhân, đối tượng là phạm quan.
"Đây là sách." Lý Ngọc Xuân phát sách cho cho ba người xem.
Đối tượng xét nhà lần này là Kim bộ chủ sự của Hộ bộ, chính lục phẩm. Bị phán tội tham ô không làm tròn trách nhiệm, phải lưu vong, xét nhà.
Cái gọi là xét nhà, chính là kiểm kê tất cả gia sản, tài vật trong nhà sung công. Trong kiếp trước của Hứa Thất An, chính là tịch thu tài sản cá nhân của người phạm tội.
Lý Ngọc Xuân nhìn Hứa Thất An, nói: "Người này là cấp dưới của Hộ bộ Chu Thị Lang."
Đây là đang nói với Hứa Thất An, chuyện này là phần sau của án thuế bạc.
Một đại lão trong triều rơi đài, tất nhiên những quan viên đi theo, phụ thuộc hắn cũng bị cách chức, xử phạt theo, giống như củ cải rút ra khỏi đất thì dính theo bùn.
Ba người Hứa Thất An lĩnh mệnh rời đi, đi về phía tiền viện. Tống Đình Phong nói: "Đây là lần đầu ngươi tham dự xét nhà, có chút quy củ ngươi chưa biết, để ta nói cho ngươi nghe.
"Lúc kiểm kê gia sản, quan viên sẽ ở tiền viện cùng kiểm kê những vật đáng giá, ghi vào danh sách, sau đó mang về nha môn. Nhưng bọn họ không tham dự vơ vét."
Nói đến đây, Tống Đình Phong cho hắn một ánh mắt "Ngươi tự hiểu lấy".
Hứa Thất An già đầu như vậy, đương nhiên hiểu ngay.
"Nghe ý của Lão đại. . ." Hứa Thất An thăm dò nói.
"Thôi, đừng bận tâm tới ông ấy." Tống Đình Phong bĩu môi: "Lão đại là đồ đầu gỗ, không biết biến báo. Chúng ta phải biết tự mưu cầu lợi ích hợp lý cho mình."
Đây đúng là mưu cầu lợi ích khá hợp lý, Hứa Thất An gật đầu.
Tống Đình Phong với hắn là cùng một dạng. Không bắt chẹt thương nhân, không vơ vét tài sản của dân chúng, nhưng bây giờ là đi xét nhà, thứ họ chộp là nhà của tham quan ô lại.
Bạc này bản thân đã không sạch sẽ, có lấy cũng chỉ là làm hao tốn lông dê của Đại Phụng, không phải lông của dân chúng.
Loại chuyện như này, dù là kiếp trước hay kiếp này, hắn cũng đều đã gặp rất nhiều. Hứa Thất An luôn áp dụng thái độ là không phản đối cũng không đồng tình.
Xét nhà lần này do một ngân la dẫn đội, gồm bốn tổ đồng la và hai mươi tư lao dịch.
Mỗi ba đồng la thuộc ngân la khác nhau thành một đội, nhiều đội tạo thành chế độ, giám sát và tố giác lẫn nhau.
Chế độ này vốn dĩ là tốt, nhưng qua thời gian lâu dài, mọi người đều đã ngầm hiểu lẫn nhau, ai cũng đều phạm một chút, tương đương không ai phạm gì.
Nghe Tống Đình Phong nói xong, ba người cũng tới tiền viện, trông thấy đã có đồng la đang tập hợp.
Cầm đầu là một ngân la trẻ tuổi, chỉ chừng mới ba mươi, môi mỏng, nét mặt bướng bỉnh, chỉ nhìn thuần tướng mạo đã biết không phải người dễ ở chung.
Tống Đình Phong dẫn hai vị đồng liêu cùng đi vào, bước tới chào ngân la, lấy phiếu bài trong ngực ra.
Ngân la kia thấy ba người đi tới, ánh mắt chợt trở nên ác liệt, trầm giọng nói: "Ba người các ngươi đến muộn."
Hứa Thất An ngạc nhiên: "Chúng ta không tới muộn mà."
Nhận được tin là ba người tới liền, tuy vừa đi đường vừa nói chuyện, đi không nhanh, nhưng mà đâu có vượt quá một khắc đồng hồ.
Ngân la nghe xong, dựng mày, mắt lóe lên dữ dằn, tháo bội đao, đánh thẳng vào mặt Hứa Thất An.
Hứa Thất An ngửa người ra sau, vừa vặn né kịp cú quật sát rạt.
Tựa hồ không ngờ Hứa Thất An né được, ngân la khẽ giật mình, cười gằn: "Còn dám tránh."
"Đại nhân, đại nhân. . ." Tống Đình Phong vội chen vào giữa hai người, cười làm lành nói: "Đúng đúng, là chúng ta đến muộn, đại nhân người đừng tức giận, chậm trễ chính sự, còn có việc tốt đang chờ người mà."
Ý hắn là việc xét nhà.
Ai ngờ ngân la kia không hề nể tình, nhấc chân đạp mạnh vào bụng Tống Đình Phong, đạp hắn bay ra ngoài, đứng lên không nổi.
Hắn đang nhằm vào ta. . . . nhưng mà ta đâu có đắc tội hắn. . . . Hứa Thất An nổi giận, theo bản năng ấn tay lên chuôi đao.
Ngân la kia nheo mắt, không giận ngược lại còn cười, lại cầm nguyên vỏ đao đánh tới, cười khẩy nói: "Sao, muốn rút đao hả? Ngươi xứng sao!"
Ta mà rút đao là ngươi phải chết. . . . Hứa Thất An đưa tay ra đỡ, cẳng tay bị quật trúng, đau rát.
Nhiều người như vậy nhìn thấy, có hơi mất mặt.
Thấy Hứa Thất An có vẻ đã biết sợ, ngân la lại đánh thêm mấy cái, cười khẩy: "Cút vào hàng."
Ba người Hứa Thất An đi vào đội.
Sau đó, không ngừng có đồng la chạy đến, nhưng ngân la kia mặc kệ không hỏi, để mặc cho họ đi vào hàng.
Thấy vậy, Hứa Thất An càng thêm chắc chắn ngân la này là nhằm vào hắn, nhưng bực là, hắn không có đắc tội người ta.
"Vừa rồi may là ngươi không rút đao, bằng không thì ngươi xong đời." Sau lưng có người nói.
Hứa Thất An quay đầu lại nhìn, là một đồng la tối qua cùng đi uống hoa tửu.
"Ta không ngu như vậy, rút đao với ngân la là tội lớn." Hắn đáp.
Đồng la kia gật đầu, nói nhỏ: "Hắn họ Chu, là ngân la trẻ tuổi nhất của nha môn."
Hứa Thất An phiền muộn nói: "Ta không biết hắn."
Đồng la "hắc" một tiếng: "Phụ thân hắn cũng họ Chu."
Hứa Thất An thầm nghĩ, ngươi nói thế chả phải nói nhảm à, đã nghe thấy Chu Quảng Hiếu đứng bên cạnh hỏi nhỏ: "Chu kim la?"
Đồng la kia "ừ" một tiếng, bổ sung: "Hắn là ngân la trẻ tuổi nhất, cũng là một nhân tài trẻ tuổi được nha môn kinh thành coi trọng nhất, à, là trước khi Hứa Thất An xuất hiện.
"Hôm trước, ta có uống rượu với thuộc hạ đồng la của hắn, nghe tên đó nói Chu ngân la rất không thích ngươi, không chỉ một lần nói, ngươi bất quá chỉ là một đồng la. . . ."
Lúc này, Chu ngân la quét mắt qua mọi người, đồng la lập tức im bặt.