Mặt trời nguội lạnh treo ở bầu trời, không mang đến một chút ấm áp nào, trong tòa sơn trại nhỏ dễ thủ khó công này khói bếp lượn lờ. Một nam nhân mặc áo bông cũ nát, xách giỏ trúc, tới tháp quan sát cửa sơn trại, ồn ào hô: “Xuống dưới ăn cơm.” “Được...” Trên tháp quan sát, kẻ phụ trách canh gác lên tiếng, lúc này, hắn bỗng nhiên buồn bực nói: “Ồ, tứ đương gia đã trở lại, sao mang về nhiều người như vậy?” Nữ tử váy đen ra roi thúc ngựa tới ngoài sơn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.