Chính Khí Lầu, phòng trà.
Hứa Thất An lại tới nơi này, thấy đại hoạn quan tóc mai bạc trắng, nho nhã tuấn lãng. Ông ta vẫn mặc hoa phục màu thiên thanh, trong mắt là sự tang thương khó tả.
Ngoài ra, còn có một nam nhân cao lớn, sắc mặt lạnh lùng.
Nghiêm trang ngồi bên bàn trà, lưng thẳng tắp, mặt không cảm xúc.
Ngụy Uyên ngồi ở trước bàn, cẩn thận thưởng thức trà thơm: "Tấm gương đã nhận ngươi làm chủ nhân, tạm thời giao cho ngươi bảo quản.
Trước hết nhất liên hệ với ngươi, đúng là người của Địa tông, quyết giết ngươi.
Dương kim la đã đánh người kia bỏ chạy, tạm thời ngươi sẽ không thấy nguy hiểm. Sau này một đoạn thời gian rất dài, quanh nhà của ngươi sẽ có Đả Canh Nhân ngầm bảo vệ."
Hứa Thất An nhíu mày, không thấy lạ với hành động của Ngụy Uyên. Hôm qua khi đại hoạn quan bảo hắn nói chuyện với số chín, đã để lộ ra ý tưởng "đen ăn đen" của ông ta.
Điều hắn bất mãn là, đại lão ngươi vậy mà không giải quyết chuyện này cho triệt để, còn để cho người ta trốn thoát, để lại tai hoạ ngầm lớn như vậy.
"Địa tông Âm Thần vô ảnh vô hình, khó mà giết được." Ngụy Uyên giải thích, cúi đầu uống trà.
Cái này thuộc về ưu điểm và khuyết điểm giữa các hệ thống.
Dương Nghiên phất phất tay, tấm gương cách không bay đến trước mặt Hứa Thất An, lơ lửng bất động.
Hứa Thất An nhận tấm gương, thu vào trong ngực, khom người chắp tay thi lễ, rời khỏi Chính Khí Lầu.
Dương Nghiên thả lỏng, thấp giọng: "Nghĩa phụ, ta không giữ được Âm Thần."
Ngụy Uyên ôn hòa cười: "Giữ để làm gì."
Dương Nghiên không hiểu, cau mày.
Ngụy Uyên cười nhẹ: "Ngươi không am hiểu chuyện đó, đương nhiên sẽ có người khác am hiểu."
. . . . .
Hứa Thất An rời khỏi nha môn Đả Canh Nhân, mua hai túi đậu xào, rất là vui vẻ đi nịnh nọt người lãnh đạo trực tiếp.
Lý Ngọc Xuân đang ngồi trước án đọc tư liệu, không ngẩng đầu.
"Xuân ca, ta mua cho ngươi đậu xào này." Hứa Thất An hô lên.
Xuân ca? Lý Ngọc Xuân ngẩng đầu, thần sắc nghiêm túc nhìn hắn.
"Lão đại." Hứa Thất An bổ sung.
"Ừ, để bên bàn đi." Lý Ngọc Xuân nói xong, tiếp tục đọc tư liệu.
Hứa Thất An thò đầu ra ngó: "Lão đại, ngươi đang xem vụ án quặng tiêu thạch à?"
"Chu Quảng Hiếu dưỡng thương, Tống Đình Phong cũng tranh thủ thời gian nghỉ phép, sao ngươi không ở nhà?" Lý Ngọc Xuân hỏi, sau đó gật đầu:
"Vụ án này hiện giờ do ta chịu trách nhiệm."
"Cũng không có việc gì làm, tới nha môn để làm quen hoàn cảnh." Hứa Thất An thăm dò: "Chuyện này có liên quan tới yêu tộc phải không? Nếu là cơ mật, coi như ta không hỏi."
Lý Ngọc Xuân cầm mấy hạt đậu xào ném vào trong miệng, vừa ăn vừa nói: "Tình hình và chi tiết cụ thể không nói cho ngươi được, ta lựa vài điểm nói được nói cho ngươi nghe. . . Sơ bộ hoài nghi, là có dư nghiệt Vạn Yêu Quốc đang tiềm phục gần kinh thành."
"Vạn Yêu Quốc?" Hứa Thất An nhớ tới lịch sử "Giáp Đãng Yêu".
"Vạn Yêu Quốc tuy đã thành lịch sử, nhưng những năm này, dư nghiệt Vạn Yêu Quốc vẫn luôn một mực trăm phương ngàn kế muốn phục quốc, đoạt lại quốc thổ." Lý Ngọc Xuân nói:
"Phật Môn lãnh đạo các nước Tây Vực, thực lực cường đại, vào thời kì cường thịnh, Vạn Yêu Quốc không phải là đối thủ, muốn phục quốc, tất nhiên phải có thủ đoạn khác."
Hứa Thất An giật mình: "Nên mới đặt chủ ý vào hỏa dược của Đại Phụng ta? Vì vậy, yêu vật kia mới xua đuổi khôi hộ ở quanh đó."
Đã hiểu cả rồi.
Lý Ngọc Xuân đang rất bận, hỏi: "Còn chuyện gì không"
Hứa Thất An thức thời: "Không còn, ngài làm tiếp đi, ta ra thiên sảnh thổ nạp, có gì cần phân phó thì cứ sai khiến."
Lý Ngọc Xuân nhẹ gật đầu.
Hứa Thất An đi rồi, Xuân ca vừa đọc tư liệu, vừa ăn đậu xào, không cẩn thận đẩy đậu xào rớt xuống đất, rào một cái, hạt đậu văng đầy đất.
Lý Ngọc Xuân sững sờ nhìn chằm chằm đống hạt đậu dưới đất, đau khổ che mắt lại.
...
Thiên sảnh ngay bên cạnh, Hứa Thất An đang xem xét kính nhỏ, bỗng nghe thấy sát vách truyền tới động tĩnh như khí cơ chấn động, nhưng chỉ trong một chớp mắt, đã yên trở lại.
Hắn không để ý, tiếp tục suy nghĩ xem đại hoạn quan bảo hắn giữ kính nhỏ với mục đích gì.
Tuy Địa Thư đã nhỏ máu nhận chủ, nhưng nếu lão đạo sĩ có thể đem tặng tấm gương cho hắn, chứng tỏ nhỏ máu nhận chủ cũng không phải là không thay đổi được.
Ta chỉ là một đồng la, không có đạo lý gì lại đi giao một bảo bối quan trọng như này cho ta bảo quản?
Được rồi, tạm thời mặc kệ, nếu đã có người để ý bảo vệ nhà mình, thì thẩm thẩm và các muội tử cũng tạm thời an toàn, không cần lo lắng.
Cao thủ Địa tông bị đánh chạy mất, trong thời gian ngắn hẳn sẽ không đến kinh thành nữa.
Hứa Thất An một mực thổ nạp đến lúc tan làm, nhẹ nhàng vui vẻ vượt qua một ngày.
Tối nay đi tìm Phù Hương thôi, tìm Phù Hương thôi, tìm Phù Hương thôi. . . .
Ấy, không được không được. Bây giờ hẳn là phải tiết kiệm tiền mua nhà, đưa mấy người Nhị thúc vào trong nội thành cư trú, như vậy an toàn hơn. . . .
Không thể vì vui thích nhất thời, mà lãng phí bạc. Tuy Phù Hương đối với ta tình thâm nghĩa trọng, nhất quyết không chịu nhận bạc, đã lập được mối quan hệ thân thiết hữu hảo với nhau, nhưng mà ta vẫn phải thưởng cho nha hoàn, vũ cơ chứ.
Mấy đồng bạc cũng là bạc.
Hứa Thất An hạ quyết tâm, quay đầu ngựa lại, rời khỏi nội thành.
Về nhà lúc đèn mới thắp lên rực rỡ, sắc trời còn sáng.
. . . . .
Cơm nước xong xuôi, leo tường về tiểu viện. Nơi không có điện thoại, không có máy tính, không có cuộc sống về đêm, ngoài đi Giáo Phường Ty, chỉ còn cách ghi nhật kí để giết thời gian.
Phù Hương thật là một nữ tử làm người ta muốn ngừng mà không được, tinh thông mười tám tư thế, kinh nghiệm dồi dào.
Hứa Thất An đi vào phòng, móc đá lửa, thắp nến lên.
Đột nhiên, cả người hắn căng lên, cơ thể cứng đờ.
Trên giường có một lão đạo sĩ mặc đạo bào rách nát đang ngồi xếp bằng, tóc hoa râm cắm trâm gỗ, những sợi tóc lộn xộn rủ xuống.
Một vẻ tang thương và tiêu sái không vào khuôn mẫu.
"Chúng ta lại thấy mặt." Lão đạo sĩ bình tĩnh nhìn hắn, "Lần trước từ biệt, ngươi mới chỉ là một võ phu Luyện Tinh Cảnh. Hiện tại đã là Luyện Khí Cảnh, thí chủ quả nhiên là người có phúc tinh cao chiếu."
Hứa Thất An đứng bên bàn, toàn thân rơi vào trạng thái sẵn sàng tác chiến, trầm giọng:
"Đạo trưởng ban đêm xông vào dân trạch, muốn làm gì?"
Lão đạo sĩ không hề bận tâm tới địch ý của Hứa Thất An, ngữ khí lạnh nhạt: "Đến để nói với thí chủ một câu, sư đệ Tử Liên của bần đạo đã vũ hóa, thí chủ sau này không cần lo nữa."
"Ngươi giết ông ta?"
"Là giúp đệ ấy vũ hóa."
Vậy tối nay ngươi tới đây là để giúp ta vũ hóa sao?
Số chín chết rồi, bị đạo sĩ này giết chết. . . . nếu ông ta có thể một mình đối phó Tử Liên, mà không dùng bảo bối. . . . . Hứa Thất An đoán, rất có khả năng lão đạo sĩ này là lợi dụng ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Vấn đề là, ông ta đã sắp sẵn kế hoạch như thế nào?
Ta biết ngay mà. . . lão già nhà ngươi, lại muốn gài ta! Khóe miệng Hứa Thất An co lại.
Lão đạo sĩ có thể mò tới Hứa phủ, chứng tỏ đã theo dõi hắn từ lâu, hẳn là cũng đã biết rõ thân phận Đả Canh Nhân của hắn cũng như bố trí của Đả Canh Nhân quanh nhà hắn.
Sát thủ Chu phủ, Đả Canh Nhân, lão đạo sĩ. . . . Ta chỉ là một kẻ xuyên việt bình thường, sao đám người chết tiệt các ngươi ai cũng theo dõi ta.
"Là ta đã suy nghĩ không chu toàn, ông ta dám tặng bảo bối cho ta, sao có khả năng không theo dõi ta, để ý tới ta. . . ." Hứa Thất An thăm dò: "Đạo trưởng tới để thu hồi Địa Thư à?"
Lão đạo sĩ lắc đầu: "Ta có rồi."
Từ trong tay áo ông ta trượt ra một cái kính ngọc thạch nhỏ, giống hệt cái trong ngực Hứa Thất An.
"Đây là mảnh vỡ số chín sư đệ bần đạo giữ, hôm nay cuối cùng cũng vật quy nguyên chủ. Cái kính kia, coi như tạ lễ bần đạo tặng cho ngươi."
Không đợi Hứa Thất An đáp lại, ông ta đã nói tiếp: "Mảnh vỡ Địa Thư tổng cộng có chín cái, bần đạo tặng cho những người khác nhau. Thí chủ là một người được bần đạo chọn trúng."
"Bảy người khác nhau kia, hợp thành Thiên Địa Hội."
Hứa Thất An hỏi: "Bọn họ là ai?"
Lão đạo sĩ lắc đầu: "Bọn họ có thân phận của riêng mình, đến từ năm sông bốn biển, nếu thí chủ hiếu kỳ, có thể tự mình đi hỏi, ngươi biết cách dùng Địa Thư mà. Bần đạo sẽ không tiết lộ thân phận của ai hết, kể cả ngươi.
Tối nay bần đạo tới đây, là để mời ngươi gia nhập Thiên Địa Hội."
"Ta?" Hứa Thất An cực kì cảnh giác: "Ta chỉ là một võ giả mới bước vào Luyện Khí, có tài đức gì được đạo trưởng coi trọng như thế?"
"Bần đạo vừa mới nói rồi, thí chủ là người có phúc tinh cao chiếu."
Hứa Thất An giật mình, quả nhiên, lão đạo sĩ này có thể nhìn thấu số mệnh cổ quái của mình.
Cuối cùng cũng có một người biết chuyện giải thích nghi hoặc cho ta rồi. Thỉnh thoảng nhặt bạc, tuy rất là khoái, nhưng mà trong lòng có hơi áy náy.
Dù gì mình cũng chỉ là dân thường mắt toét thôi.
Hắn không hỏi thẳng về vận may khó hiểu của mình, mà sử dụng kĩ thuật dùng từ ngữ: "Mời đạo trưởng giải thích nghi hoặc."