Mục lục
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm khuya, đường sá trong nội thành trống trải không người, gió lạnh cuốn qua ngọn cây, tạo ra âm thanh thê lương.

Tiếng bước chân đều nhịp từ đằng xa truyền đến, một hàng thủ vệ từ phía cuối đường đi tới, từ sau hôm xảy ra án phủ Bình Viễn Bá diệt môn, lực lượng canh phòng lập tức được tăng lên gấp mấy lần.

Một bóng đen bước đi trong nội thành, băng qua các phố phường ngõ hẻm, trông như không hề tránh né Đả Canh Nhân và Ngự Đao Vệ, Kim Ngô Vệ đi tuần thành, nhưng kỳ thật mỗi khi có ai nhìn qua chỗ hắn, đều bị chướng ngại vật ngăn cản, khi là tường, lúc là mái hiên.

Người kia cứ thế hữu kinh vô hiểm đi tới phủ Binh Bộ Thượng Thư, ngẩng đầu liếc nhìn tấm biển treo, gương mặt tím tím tà dị he hé dưới mũ trùm nhếch lên nụ cười dữ tợn.

"Ai?"

Thủ vệ phủ lúc này mới nhìn thấy nam nhân áo đen, liền lớn tiếng quát hỏi, đồng thời, rút chế thức đao.

Nam tử áo đen nâng cánh tay dưới áo choàng lên. Trên làn da đỏ tươi, những đường mạch máu màu xanh nổi bật lên dữ tợn, như tay của ma quỷ.

Hắn xoay lòng bàn tay về phía phủ vệ, hướng về phía cửa chính, nắm bàn tay lại.

Oanh!

Cửa lớn hóa thành bột mịn, phủ vệ hóa thành bột mịn, khí cơ nổ tung tạo thành gợn sóng xung kích, biến tất cả tường bọc của phủ thành bột mịn.

Phủ Binh Bộ Thượng Thư, một chiếc đèn lồng được thắp sáng, những tiếng gọi ầm ĩ, tiếng kêu sợ hãi thi nhau vang lên.

Thị vệ của phủ cầm đao chạy về phía cửa chính.

Trước mặt nam tử áo đen không còn vật cản, hắn sải bước đi vào phủ Binh Bộ Thượng Thư, đôi mắt đen tĩnh mịch dưới lớp áo choàng lạnh lẽo nhìn vào ngọn đèn lồng trong phủ.

Chợt, ngay khi hắn bước vào trong phủ, cảnh vật xung quanh đột nhiên thay đổi. Nét mặt nam nhân áo đen khẽ biến, quét nhìn chung quanh.

Hắn thấy mình đang ở một nơi nội thành hoang vu, đường sá tan hoang, cây cỏ khô héo, ở phía rất xa hình như có một cái nhà đơn sơ.

Đây là một khu vực hoang vu ngay cả dân nghèo cũng còn không muốn ở. Trong kinh thành có khá nhiều những nơi như thế này, nhưng vì Đại Phụng kinh thành quá lớn, nên những nơi như này bị triều đình quyết định bỏ mặc.

"Trong Binh Bộ Thượng Thư phủ có bố trí Trận Pháp truyền tống." Có tiếng người nhàn nhạt nói.

Áo đen nam nhân xoay người, thấy cách đó mấy mươi trượng, có một bóng người mặc đồ trắng bồng bềnh, đứng đưa lưng về phía hắn, hai tay chắp sau lưng, mái tóc dài và áo trắng tung bay.

Khí độ nổi bật, tạo cảm giác không phải người bình thường.

"Ngươi là ai?" Nam tử áo đen khàn khàn hỏi.

"Ở kinh thành, mà còn có người không biết ta là ai. Nam nhân, ngươi đã thành công làm ta chú ý đó." Nam tử áo trắng nói.

Nam tử áo đen hừ lạnh, đưa tay phải lên, hướng về phía nam tử áo trắng, khẽ nắm lại.

Khí cơ nổ tung, thân ảnh của nam tử áo trắng tiêu tán như bóng trong nước.

"Ngươi tưởng ta ở đó, nhưng ta ở đây cơ." Nam nhân áo trắng xuất hiện ở một phương hướng khác, vẫn là tư thế đưa lưng về phía nam nhân áo đen.

"Tứ phẩm Thuật sĩ?" Nam tử áo đen lẩm bầm, rồi cười khẩy: "Chỉ là tứ phẩm, cũng dám ngăn ta."

Khẩu khí rất là kiêu ngạo, không coi cường giả cao phẩm ra gì.

“Chỉ là tứ phẩm cũng dám ngăn ta!” Nam nhân áo trắng lầm rầm lập lại, rồi khen: "Nói rất hay, rất là khí phách, mang tới dẫn dắt rất lớn cho ta."

Y hơi dừng lại, cười: "Các ngươi chỉ là võ phu tứ phẩm, cũng xứng đứng trước mặt ta sao?"

Nam tử áo đen ngẩn người, không hiểu ý của người kia, nhưng rồi hắn nhanh chóng hiểu được. Bốn phía xung quanh, mỗi phía xuất hiện một Đả Canh Nhân mặc đồng phục đen, khoác áo choàng ngắn, ngực đeo chiêng vàng.

Kim la phía đông mặt lạnh tanh không cảm xúc; kim la phía tây tuấn mỹ như nữ tử, khóe môi cười âm lãnh; kim la phía bắc ôm một thanh trường kiếm, chứ không phải chế thức trường đao; kim la phía nam ánh mắt lợi hại như đao, khóe mắt có khá nhiều nếp nhăn.

Tạch tạch tạch, có tiếng cơ quan vang lên. Bên trái của nam tử áo trắng chẳng biết từ lúc nào xuất hiện những hàng cung nỏ, tự động lên dây cung.

Bên phải là hoả pháo loại nhỏ.

Pặc pặc pặc đoàng đoàng đoàng.

Tên nỏ và đạn pháo cùng bắn, tập trung vào nam tử áo đen.

Hoả pháo gặp phải một bức tường khí vô hình, nổ tung ngay giữa không trung, tạo thành màn sóng lửa đẹp mắt dọc theo bức tường khí.

Thừa dịp hoả pháo làm tường khí bị chấn động, phù chú khắc trên tên nỏ sáng lên, dễ dàng xuyên qua bức tường khí, bắn về phía nam tử áo đen.

Bản thân mỗi mũi tên đã là một trận pháp cỡ nhỏ.

Nam tử áo đen điềm tĩnh, đưa tay phải lên, tên nỏ chạm vào tay hắn, gãy thành từng khúc.

Áo choàng vỡ tan, lộ ra chân thân của nam tử áo đen, là một tăng nhân tuấn mỹ tà dị, cánh tay phải của hắn to hơn người thường, vừa xấu xí vừa đáng sợ.

"Đồng thân thiết cốt?" Nam tử áo trắng vẫn luôn đứng đưa lưng về phía người khác thốt lên kinh ngạc.

Lúc này, bốn kim la đồng thời ra tay, thương ý ác liệt và kiếm ý sắc bén cùng bùng lên, công kích người áo đen. Nam Cung Thiến Nhu và Khương Luật Trung không sử dụng vũ khí, mà đánh cận chiến.

"Phật nói, từ bi vi hoài." Nam tử áo đen chắp tay, khẽ niệm Phật hiệu.

Thương ý và kiếm ý đột nhiên trở nên do dự, không còn sự sắc bén, nhưng chỉ trong nháy mắt đã khôi phục như thường.

Nam tử áo đen thừa dịp sơ hở nghìn cân treo sợi tóc này, liên tục vỗ vào cánh tay phải, đánh tan thương ý không thể tránh không thể cản được, và kiếm ý mang khí thế xuyên qua tất cả kia.

Sau đó, hắn xoay người lại, đón đõ quyền ý mênh mông của Khương Luật Trung.

Khương Luật Trung kêu lên một tiếng buồn bực, khóe miệng ứa máu, lảo đảo lùi ra sau.

Nam tử áo đen tức thì thừa cơ quay đầu, tung một quyền vào ngực Nam Cung Thiến Nhu, áo choàng ngắn sau lưng bị nổ thành mảnh nhỏ.

Đối diện với lực hút khủng khiếp, mặt Nam Cung Thiến Nhu dần dần trắng bệch.

Mắt Nam Cung Thiến Nhu lóe lên ánh sáng đỏ tươi, gương mặt tuấn mỹ trở nên dữ tợn, phát ra một tiếng gầm không giống tiếng người, một đầu chùy nện vào đầu người áo đen.

Hai người cùng lùi lại, rồi cùng không cam lòng chịu thua, lại xông lên quấn lấy nhau.

Bốn võ phu và một quái vật không rõ lai lịch đánh nhau túi bụi trong vùng nội thành hoang vu, đi tới đâu, chỗ đó hóa thành phế tích.

Khí cơ không ngừng nổ tung, tạo thành một cái vòi rồng đáng sợ quét sạch cả một khu vực mấy dặm.

Thuật sĩ áo trắng luôn duy trì một khoảng cách không xa không gần với bọn họ, trong đấu cận chiến, võ phu xứng đáng là vô địch trong cùng cảnh giới.

Thuật sĩ chiến đấu đương nhiên là ưu nhã và đẹp mắt hơn. Thuật sĩ áo trắng đạp mạnh một cái, hô to: "Địa phát sát cơ!"

Trận văn từ chân hắn lan rộng ra, bao trùm cả đám võ phu đang đánh nhau. Mặt đất hoang tàn rung chuyển, tạo thành một cỗ thế đáng sợ.

Thuật sĩ áo trắng lại đạp xuống đất: "Thiên phát sát cơ!"

Trong bầu trời đêm, đột nhiên xuất hiện mây đen cuồn cuộn, những tia điện xà phun ra nuốt vào, ngưng tụ thành sấm sét.

"Nhân phát sát cơ!"

Thuật sĩ áo trắng hô xong lời này, thiên thế, địa thế, nhân thế tụ vào thành một, đánh về phía nam tử áo đen.

Khiến hắn lâm vào cảnh xung quanh đều là địch.

Cánh tay phải đáng sợ kia như bị kích thích, chủ động sống lại, một làn uy áp đáng sợ không tả nổi xuất hiện, những mạch máu nổi gồ trên cánh tay đột nhiên sáng lên.

Tăng nhân tà dị nhe răng cười, nắm tay lại thành quyền.

Oanh, tiếng khí cơ nổ mạnh, bao phủ tất cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK