Nguyên Cảnh năm thứ ba.
Đông chí, tuyết lớn đầy trời.
Thành Quốc phủ, gian phòng nào đó trong tiểu viện góc phía tây bắc, khói đặc cuồn cuộn.
Lạc Thanh Chu mặc quần áo đơn giản, đang ngồi xổm bên cạnh chậu than ở cửa ra vào, một tay cầm cái yếm của thiếu nữ có thêu Mẫu Đơn màu xanh nhạt, một tay dùng quạt hương bồ ra sức quạt mấy que củi đang ngúm trong chậu than.
Đám củi này đều là nhặt được trong đống tuyết, bên ngoài đã sớm bị mưa tuyết thấm ướt.
Đợi sau khi ngọn lửa đốt bốc hơi lớp vỏ ẩm ướt bên ngoài, que củi mới cháy bừng lên.
Lạc Thanh Chu sặc khói ho khan vài tiếng, vỗ vỗ quạt hương bồ trong tay, sau khi quạt đi một ít khói bóc lên liền ngồi xuống bên cạnh chậu than, vừa hong khô cái yếm của thiếu nữ trong tay, vừa nhìn ánh lửa trong chậu than mà ngẩn người.
Ba ngày trước.
Sau khi thức dậy liền thấy mình đã xuyên qua nơi này.
Đại Viêm đế quốc, Mạc thành.
Thành Quốc phủ, thứ tử, con thứ ba Lạc gia.
Một thư sinh yếu đuối.
Ở cổ đại, thân phận địa vị con thứ và con trai trưởng có thể nói là khác biệt như ngày với đêm.
Nếu như không có bất kỳ thân phận nào khác, nữ nhân sinh ra con thứ thân phận càng thêm hèn mọn.
Mà từ trong trí nhớ cỗ thân thể này biết được, hắn thậm chí còn không tính là con thứ của chủ nhân Thành Quốc phủ.
Ba năm trước đây.
Mẫu thân hắn mang theo hắn tới Thành Quốc phủ, rồi ở lại.
Chủ nhân Thành Quốc phủ Lạc Diên Niên, thừa nhận thân phận con thứ của hắn, nhưng cũng không có thừa nhận thân phận mẫu thân hắn.
Thẳng đến năm ngoái mẫu thân hắn đột nhiên qua đời, cả cái danh phận thiếp thất cũng không có thứ vị.
Hạ nhân trong phủ đều đang âm thầm nghị luận thân thế của hắn.
- Một nữ nhân từ nông thôn đến còn mang theo hài tử, cũng không biết có phải con của lão gia hay không, nhìn tướng mạo làm gì có chút nào giống lão gia.
- Lão gia chính là thiện lương, theo ta, lúc bọn họ tới lừa đảo nên đuổi đi mới phải.
Nhớ lại tất cả đều là hình ảnh không tốt.
Lạc Thanh Chu hít một hơi, đem cái yếm thiếu nữ trong tay lật qua mặt khác.
Công tử cái rắm, Thành Quốc phủ này căn bản cũng không có người coi hắn là công tử Thành Lạc gia.
Cả những nha hoàn, nô tài kia đều mặc tốt hơn hắn, thậm chí mùa đông lạnh bọn họ đều có than đốt sưởi.
Mà hắn thì sao.
Mùa đông khắc nghiệt, tuyết lớn đầy trời, lại mặc trường sam vải thô đơn bạc, đốt củi ẩm ướt, ngồi trong tiểu viện rách nát này, không người hỏi thăm.
Đáng thương, đáng tiếc!.
Mặc dù là xuyên qua, nhưng trí nhớ thân thể đều dung nhập vào nhau, cũng lây cảm xúc của đối phương.
Ủy khuất, kiềm chế, buồn khổ, bàng hoàng, phẫn nộ, còn có cừu hận.
Đúng vậy, còn có cừu hận.
Mẫu thân hắn mới hơn ba mươi tuổi, lúc đầu thân thể vô cùng khỏe mạnh, nhưng năm ngoái lại đột nhiên nhiễm bệnh nặng qua đời, không có bất cứ triệu chứng nào.
Từ khi bị bệnh đến lúc qua đời, chỉ có hai ngày.
Hiển nhiên có ẩn tình khác.
Mà “Hắn” cũng là ba ngày trước không giải thích được hồn bay phách lạc, bị hắn của bây giờ chiếm cứ thân thể.
Khẳng định có điều cổ quái.
Giữa các thành viên trong Đại gia tộc, vì các loại lợi ích mà ngươi lừa ta gạt, lục đục với nhau, thậm chí hại mạng người, hắn cũng biết.
Chỉ là không ngờ vừa xuyên qua tới liền gặp phải chuyện này.
Muốn yên lặng không hỏi thế sự, làm công tử nhà giàu một lòng sống phóng túng, nằm ngửa chờ chết, hiển nhiên không thể thực hiện được rồi.
Nhưng mà hắn bây giờ là người cô đơn, không có chỗ dựa, không có lực lượng, nên đột phá thế nào đây?.
- Công tử, công tử! Nô tỳ có một tin tức tốt muốn nói với người!
Một giọng nói thanh thúy như chim hoàng anh truyền đến, một nha hoàn mặc y phục xanh biếc gầy yếu, mang theo một thân gió tuyết chạy vào tiểu viện, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt mà thanh tú đầy vẻ hưng phấn.
Tiểu Điệp, tỳ nữ duy nhất của hắn.
Trước đây bởi vì làm sai chuyện, thiếu chút nữa bị đại phu nhân Vương thị dìm xuống giếng, được mẫu thân hắn cứu.
Từ đó về sau, liền thành nha hoàn của hai mẹ con hắn, đối với hai mẹ con hắn rất trung thành.
Nhưng mà cũng vì có liên quan đến bọn họ nên thường xuyên bị nha hoàn nô bộc khác trong phủ khi dễ, trên người thường xuyên có vết bầm xanh tím.
- Tin tức tốt gì?
Lạc Thanh Chu vừa quan sát nữ hài yếu đuối đáng thương này, vừa hỏi.
Đối với hắn mà nói, trong phủ còn có tin tức tốt gì sao?
Nhiều nhất là sắp hết năm, quản gia sẽ phát thêm cho hắn vài đồng tiền, hoặc là làm một bộ y phục mới.
Dù sao đến lúc phải cùng nhau đi chúc tết, mặc những y phục rách rưới này, không chỉ làm mất mặt Thành Quốc phủ, cũng sẽ khiến sắc mặt đại phu nhân không dễ nhìn.
Thân là nữ chủ nhân đương gia Thành Quốc phủ, Vương thị cực kì kiêng kị ngoại nhân ở sau lưng nghị luận đạo đức con người bà.
Tiểu Điệp mang tới cũng không phải là những tin tức này.