Mục lục
Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Điệp bên cạnh đành phải cúi đầu đáp:

- Ừm, không tệ.

Bách Linh “Phốc phốc” cười một tiếng, cũng cố ý phụ họa nói:

- Ừm, không tệ nha. Cô gia thích xem thời tiết, không thích nhìn Hạ Thiền sao? Quả nhiên, Hạ Thiền không đủ xinh đẹp.

Lạc Thanh Chu:..

Lúc này, một bóng người đi ra.

Bách Linh thu lại nụ cười, tiến lên cung kính đứng hầu.

Hạ Thiền cũng buông hai tay xuống, tay cầm bảo kiếm, gương mặt xinh đẹp vẫn lạnh lùng như băng.

Lạc Thanh Chu xoay người, nhìn về phía người bước ra, trong mắt không khỏi lộ ra một vòng kinh diễm như cũ, cúi đầu cung kính nói:

- Đại tiểu thư.

Tiểu Thiền cũng vội vàng cúi đầu nói:

- Tiểu thư.

Tần Kiêm Gia vẫn như cũ mặc váy áo trắng thuần, trên gương mặt tuyệt mỹ không có bôi đồ trang điểm, lại đẹp không tỳ vết.

Ánh nắng sớm rơi trên người nàng, giống như dát một vầng hào quang trong sáng lên người nàng.

Đẹp như mộng.

Cho dù cách gần như thế, Lạc Thanh Chu cũng cảm thấy thiếu nữ trước mắt mờ mịt mộng ảo, không giống phàm nhân.

Nàng thản nhiên nhìn hắn, không nói gì, đi tới đường nhỏ trước mặt.

Bách Linh và Hạ Thiền một trái một phải, theo sau lưng.

Lạc Thanh Chu lấy lại tinh thần, cũng dẫn Tiểu Điệp, đi theo.

Tần Văn Chính sớm đã chờ ở đại sảnh.

Phía ngoài đình viện, đã chuẩn bị xong mấy gánh lễ lại mặt.

Nhưng trong nội viện trống trơn, cũng không có hạ nhân nào.

Lạc Thanh Chu theo Tần đại tiểu thư tiến vào đại sảnh, cúi đầu chắp tay, gọi nam tử trung niên một tiếng:

- Phụ thân đại nhân.

Tần Văn Chính nhẹ gật đầu, mắt nhìn hai người, tựa hồ muốn căn dặn vài câu, nhưng cuối cùng chỉ nói một câu

- Đi sớm về sớm!

Rồi khoát tay để bọn họ lui xuống.

Hai người ra đại sảnh.

Lạc Thanh Chu dừng bước, rơi lại phía sau mấy bước.

Đợi Bách Linh và Hạ Thiền đi theo sau lưng Tần đại tiểu thư, hắn mới dẫn Tiểu Điệp đi theo.

Mấy người theo đường đá sạch sẽ ra đình viện.

Sau đó trực tiếp từ cửa chính ra Tần phủ.

Cửa ra vào ngoài phủ, có một cỗ xe ngựa trang trí hoa mỹ đang đứng đợi.

Người đánh xe đội mũ rơm, là một phụ nhân* mặc trang phục màu đen.

Tần Kiêm Gia đi xuống bậc thang, phụ nhân kia đã khom người xốc màn xe lên, đặt ghế đẩu xuống đất.

*Phụ nhân: người đàn bà

Tần Kiêm Gia lên xe ngựa, phụ nhân kia vẫn như cũ vén màn xe.

Nhưng cũng không có người lên xe.

- Còn có những người khác?

Lạc Thanh Chu đang nghi ngờ, lại đột nhiên phát hiện ánh mắt mọi người đều nhìn về phía mình.

Phụ nhân kia nghiêm mặt nói:

- Cô gia, nên lên xe.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, cảm giác chắc mình nghe lầm, phụ nhân này kêu hắn lên xe, ngồi cùng Tần đại tiểu thư?

Bách Linh bên cạnh “Phốc phốc” cười một tiếng, nói:

- Cô gia, lên đi, đây là quy củ, lúc lại mặt, không thể đi riêng.

Lạc Thanh Chu lúc này mới xác định mình không nghe lầm.

Nhưng mà.

Một bên hàn ý và sát khí thật nặng.

Hắn quay đầu nhìn thiếu nữ lạnh lẽo bên cạnh một chút, không dám do dự, lập tức tiến lên, nhấc chân giẫm lên ghế.

Ai ngờ không biết bởi vì quá khẩn trương hay là hai ngày này tu luyện quá mức vất vả, hắn vừa muốn leo lên xe ngựa, chân đột nhiên trượt một cái, thân thể nghiêng qua sắp ngã xuống đất.

Tiểu Điệp lập tức kinh hô một tiếng.

Nhưng phụ nhân này chỉ thản nhiên liếc qua, một tay khác đột nhiên bắt cổ áo hắn, nhẹ nhàng kéo một cái, giống như diều hâu bắt gà con xách hắn lên, trực tiếp ném vào trong xe ngựa.

- Ầm!

Lạc Thanh Chu bị quăng bò trên thảm nhung trong xe, đỉnh đầu có thứ gì đó mềm mại, trong mũi ngửi được một mùi hương thơm ngát, ngẩng đầu nhìn lên, là váy trắng của Tần đại tiểu thư, lập tức trong lòng run lên, cuống quýt tứ chi gấp rút lui lại, đứng lên.

- Cô gia nếu như ngay cả xe ngựa cũng lên không được, lão thân khuyên người sau này đừng ra ngoài, mất mặt.

Phụ nhân kia nghiêm mặt, không khách khí chút nào châm chọc một câu, hạ màn xe xuống, lập tức ngồi lên xe.

- Quả nhiên chỉ là một thư sinh yếu đuối, lão thân chỉ dùng một chút sức lực, hắn liền đứng không vững. Đáng thương tiểu thư nhà ta, không ngờ lại gả cho một tiểu tử vô dụng như thế, thật không biết Lão Gia nghĩ thế nào.

Lạc Thanh Chu nghe được trong lòng phụ nhân này nói.

Đôi mắt hắn híp híp, không nói gì, cũng không có nhìn loạn, ngồi xuống góc khuất đối diện Tần đại tiểu thư, cúi đầu, nhìn dưới chân.

Tần Kiêm Gia vẻ mặt thản nhiên nhìn hắn, cũng không nói chuyện.

Xe ngựa bắt đầu chạy.

Trong xe rất yên tĩnh.

Trong không khí phảng phất mùi thơm ngát của thiếu nữ, giống như Tuyết Liên Hoa nở rộ trong tuyết trắng, tinh khiết mà mê người.

Trong lòng Lạc Thanh Chu dập dờn, ánh mắt vụng trộm di chuyển về phía trước, nhìn đôi chân nhỏ như ẩn như hiện dưới làn váy trắng, không khỏi lần nữa nhớ tới đêm đó triền miên.

Xe ngựa rất nhanh chạy đến đường phố phồn hoa.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng người bán hàng rong rao to.

Trong xe lại lặng yên không một tiếng động.

Trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm hi vọng con đường này càng xa càng tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK