Bước chân hắn dừng lại, quay đầu nhìn lại. Thiếu nữ vẫn như cũ ôm kiếm, nghiêng gương mặt xinh đẹp lạnh như băng nhìn nơi khác. Bách Linh ngoài cửa chính đột nhiên cười nói: - Cô gia, Thiền Thiền cũng không phải ai cho gì đều ăn, ngươi yêu cầu nàng... Cầu nàng ăn. Lạc Thanh Chu: - ... Thích ăn hay không, không ăn thì thôi. Ta tại sao phải nuông chiều ngươi? Hắn không có lại để ý tới, cầm mứt quả, chuẩn bị trở về phòng. - Coong! Một tiếng kiếm minh, tia sáng lạnh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.