Lạc Thanh Chu nghe vậy nhíu nhíu mày lại, nhìn thoáng qua đống đồ ăn đầy trên bàn đá, không khỏi cười khổ một tiếng: - Đúng là có chút nhiều. Lẽ ra dựa vào lượng cơm hai chúng ta, đúng là ăn không được nhiều như vậy. Trầm ngâm một chút, lại nói: - Vậy đi, ngươi giữa trưa không cần đi bưng cơm, ban đêm lại nhiều chút, dù sao ta giữa trưa cũng không muốn lãng phí thời gian trở về ăn cơm. Còn có, không phải có điểm tâm và trái cây sao? Những thứ này...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.