Tiểu Điệp thấy hắn trêu chọc mình, lại thấy hắn thần thái vẫn ôn nhu như cũ, ngữ khí vẫn thân thiết, bộ dáng vẫn là công tử tuấn mỹ nhu hòa nhà mình, trong lòng lo lắng bất an lập tức ném đến chín tầng mây, ưm một tiếng, gương mặt đỏ lên, chạy tới, nhào vào trong ngực hắn, tròng mắt ngân ngấn nước mắt nói: - Công tử, nô tỳ... Nô tỳ sợ hãi... Lạc Thanh Chu ôm nàng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc suôn mềm, ôn nhu an ủi: - Đừng sợ, công tử mãi mãi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.