Tống Như Nguyệt: - Hu... Hu hu... Lạc Thanh Chu: - ??? Tống Như Nguyệt đáng thương nhìn hắn nói: - Đó là của ta. Nhạc phụ ngươi tặng cho ta... Lạc Thanh Chu càng thêm mê mang, nói: - Nhạc phụ đại nhân, ngọc bội này... Tần Văn Chính trầm mặc một chút, nói: - Ngọc bội này, lúc trước đích thật là giao cho nhạc mẫu ngươi bảo quản, nhưng không phải đưa cho nàng. Thanh Chu, ngươi cầm trước đi. Tống Như Nguyệt: - Hu... Hu hu... Vẻ mặt Lạc Thanh
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.