Đợi thần hồn Lạc Thanh Chu trở về cơ thể, duỗi lưng một cái, từ trên giường đi xuống mà nói: - Thiền Thiền, cô gia đã xong. Hạ Thiền quay đầu nhìn hắn một cái, lập tức xuống, hướng về cửa sổ bỏ chạy. Ai ngờ ‘Phanh’ một tiếng, đâm vào trong ngực hắn. Lạc Thanh Chu bế nàng lên, dạo qua một vòng trong phòng, chống đỡ lấy trán của nàng nói: - Nha đầu ngốc, chạy cái gì? Cô gia cũng sẽ không ăn ngươi. Hạ Thiền giãy dụa trong ngực hắn, giãy dụa, cầu khẩn: -...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.