Đúng là tuyệt mỹ thiếu nữ trước đó nhìn thấy trong hồ kia!
Đột nhiên, một cỗ khí tức rét lạnh đánh tới!
Sau lưng tuyệt mỹ thiếu nữ kia là một thiếu nữ khác mặc váy xanh nhạt, cầm trong tay bảo kiếm lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng đang nhìn hắn.
Nhất kiếm phong hầu, Hạ Thiền.
Lạc Thanh Chu lung lay, lập tức giật mình tỉnh lại, liền vội vàng khom người chắp tay, nhìn không chớp mắt:
- Nam Cung tiểu thư, Kiêm Gia còn chưa trở về, Bách Linh đã đi tìm.
Hiển nhiên, vị Nam Cung đại tiểu thư này đến từ quý tộc Ngọc Kinh, là tới tìm vị nương tử vừa tân hôn của hắn.
Hắn chắp tay cúi đầu, ổn định tâm thần, không kiêu ngạo không tự ti.
Tiểu Điệp bên cạnh, cũng rối rít cúi đầu.
Không khí trong tiểu viện đột nhiên có chút vặn vẹo.
Hai chủ tớ đột nhiên đến thăm này, một lãnh đạm, một lạnh lẽo, đều chỉ là an tĩnh nhìn hắn, cũng không mở miệng nói chuyện.
Trong lòng Lạc Thanh Chu thấp thỏm, không dám nhiều lời.
Nghĩ đến lời Bách Linh căn dặn trước đó, hắn âm thầm thay mình lau mồ hôi.
Tính tình không tốt, một kiếm đứt cổ, hắn không thể trêu vào.
- A, tiểu thư, người trở về rồi?
Lúc Lạc Thanh Chu cúi đầu nhìn mặt đất, trong lòng lo sợ bất an, Bách Linh đột nhiên từ ngoài viện đi vào, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.
Lạc Thanh Chu trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Bách Linh thấy hắn như thế bộ dáng, lập tức “Phốc phốc” cười một tiếng, nói:
- Cô gia, người làm gì vậy? Mau theo tiểu thư đi kính trà Lão Gia cùng phu nhân.
Lạc Thanh Chu ngẩn người, vẫn không kịp phản ứng.
Ngược lại là Tiểu Điệp bên cạnh, đang khiếp sợ, hơi há miệng nhỏ, đột nhiên giật giật y phục của hắn, mặt mũi tràn đầy kích động run giọng nói:
- Công, công tử, tử, nàng, nàng, nàng là phu nhân!
Trong đầu Lạc Thanh Chu lập tức “Ông” một tiếng, trống rỗng.
Giống như đột nhiên biến thành pho tượng, cả hô hấp và nhịp tim đều ngừng lại!
Bách Linh cười mỉm nói:
- Tiểu Điệp, không thể xưng phu nhân, quá già rồi, phải xưng tiểu thư. Cô gia cũng không thể tùy tiện xưng hô, phải xưng đại tiểu thư.
Tiểu Điệp không dám trái ý, cúi đầu “A” một tiếng.
Lạc Thanh Chu há to miệng, si ngốc ngơ ngác, khó tin mà nhìn tuyệt mỹ thiếu nữ trước mắt, cả người đã bị khiếp sợ khiến cho ngớ ngẩn.
Đây là tân nương của hắn?
Người đẹp như thiên tiên này, lại là tân nương của hắn?
Tối hôm qua hắn cùng nàng động phòng rồi?
Hơn nữa nàng còn chủ động?
Sau này mỗi đêm hắn đều có thể ngủ cùng với nàng?
Hắn có thể ôm nàng? Sờ nàng? Hôn nàng? Khi dễ nàng? Chiếm hữu nàng? Khiến nàng sinh con cho hắn?
Trời ạ, này làm sao giống như đang nằm mơ?
- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh, đột nhiên khiến trong lòng hắn run lên, khôi phục thanh tỉnh.
Hai con ngươi của thiếu nữ tên gọi là Hạ Thiền kia lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn, kiếm trong tay như muốn động.
Lạc Thanh Chu giật mình tỉnh lại, vội vàng thu hồi ánh mắt, cúi đầu nói:
- Đại tiểu thư.
Mặc dù tựa hồ có chút ủy khuất, nhưng nghĩ tới thiếu nữ dung mạo như thiên tiên trước mắt lại là tân nương của hắn, một chút biệt khuất và ủy khuất, cũng không tính là gì.
Ông trời cũng không tệ với hắn lắm!
- Cô gia, cần phải đi.
Bách Linh nói chuyện, Tần Kiêm Gia đã dẫn theo Hạ Thiền ra khỏi tiểu viện.
Lạc Thanh Chu vội vàng đi theo.
Bách Linh cố ý đi chậm về sau mấy bước, đến bên cạnh hắn thấp giọng cười nói:
- Cô gia, đừng nóng giận, trước đó ta ở bên hồ thấy cô gia nhìn sắp chảy nước miếng, cho nên mới nghĩ trêu chọc cô gia, cũng không phải cố ý muốn lừa gạt cô gia nha.
Lạc Thanh Chu đương nhiên sẽ không so đo với nàng.
Giờ khắc này trong mắt, trong lòng của hắn, đều chỉ có tân nương tử xinh đẹp như tiên kia, làm gì có tâm tư tức giận với nàng.
Bách Linh cười mỉm nhìn hắn, thấp giọng nói:
- Cô gia, vui vẻ sao?
Lạc Thanh Chu đương nhiên vui vẻ.
Nhưng không dám nhìn nàng.
Thiếu nữ tay cầm bảo kiếm lạnh lẽo kia, phía sau tựa hồ cũng có mắt, khiến cổ của hắn phát lạnh.
Hắn cũng không dám đắc ý quên hình.
Bách Linh thấy hắn rõ ràng trong bụng đã nở hoa, nhưng vẫn ra vẻ nghiêm túc, không khỏi “Phốc phốc” cười một tiếng, nhưng không có đùa hắn nữa, bước nhanh đi tới phía trước, cùng thiếu nữ Hạ Thiền một trái một phải, đi theo sau lưng đại tiểu thư.
- Thiền Thiền, cô gia nói ta lớn lên xinh đẹp hơn ngươi đó.
Nàng đến bên cạnh Hạ Thiền, dương dương đắc ý thấp giọng nói.
Hạ Thiền vẻ mặt lạnh lùng, giống như không nghe thấy.
Nhưng không biết có phải ảo giác hay không, Lạc Thanh Chu đột nhiên lại cảm thấy cổ mát lạnh.
Rất kỳ quái.
Tần phủ lớn như vậy, không ngờ hôm nay lại không gặp được một người.
Hôm qua thành hôn, khắp nơi đều là nha hoàn hạ nhân.
Hôm nay dọc theo con đường đi, không ngờ lại yên lặng, không nhìn thấy một nửa bóng người.
Lạc Thanh Chu nghi ngờ trong lòng, nhìn lén người như tiên nữ phía trước một chút, nói thầm: Chẳng lẽ là bởi vì nàng? Hạ nhân đều sớm cho lui rồi?