Lạc Thanh Chu đứng cũng không được, lui cũng không xong, đành phải mặt dạn mày dày, cúi đầu cung kính nói: - Nhạc mẫu đại nhân hôm nay nhìn khác biệt ngày trước, Thanh Chu thấy một lần, không khỏi nhớ tới một câu ghi trên sách. - Hừm? Tống Như Nguyệt quay mặt chỗ khác, liếc xéo hắn, hừ lạnh nói: - Lời gì? Nói thẳng! Đừng thừa nước đục thả câu! Tần Vi Mặc cũng ngưng thần lắng nghe. Lạc Thanh Chu cúi đầu thì thầm: - Kỳ hình dã, Phiên nhược kinh hồng, Uyển nhược du...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.