Lạc Thanh Chu giật mình, há to miệng, muốn mở miệng nói chuyện, lại phát hiện làm sao cũng không mở miệng được. Mùi thơm quen thuộc từng chút chui vào mũi, để hắn giống như ở trong mơ, lại giống như trên đám mây, hốt hoảng, bồng bềnh như tiên. Giấc mộng này, làm thật lâu. Thẳng đến ngày hôm sau tỉnh lại, hắn vẫn như cũ nằm ở trên giường, vẫn chưa thỏa mãn. Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gọi của Mai nhi. Tiểu Điệp vội vàng tiến đến thúc giục: - Công tử, nên dậy rồi,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.