Giống như chuyện này hoàn toàn không có liên quan gì tới nàng. Bầu không khí trong phòng, bi thương mà kiềm chế, không ai nói nữa, chỉ có tiếng khóc nức nở. Tần Văn Chính thở dài một hơi, khàn khàn nói: - Được rồi, đều trở về đi. Chuyện này, ta cũng chỉ nghe nói, ngày mai ta lại vào thành hỏi thăm một chút, có lẽ chuyện còn có thể thay đổi.. Tống Như Nguyệt khóc nói: - Ông trời phù hộ, phù hộ cho Lãng nhi nhà ta... Mọi người đều im lặng. Ngoài cửa gió...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.