Hắn trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, gậy gỗ trong tay thiếu chút nữa văng khỏi tay hắn rơi ra. Mà trên thân cây ma thụ kia, lại không lưu lại nửa điểm dấu vết. Thân cây tối đen như mực kia, giống như huyền thiết qua nhiều lần gọt giũa rèn đúc mà thành, ở trong sương mù màu đen tỏa ra quang mang u lãnh, lại giống như đang cười nhạo hắn không biết tự lượng sức mình. Lạc Thanh Chu rơi xuống đất, hổ khẩu* cơ hồ bị chấn nứt. *Kẽ giữa ngón tay cái và
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.