Trong phòng. Tiểu Điệp được Lạc Thanh Chu bóp thoải mái chẳng biết lúc nào đã mệt mỏi ngủ đi. Liên tục năm ngày xe ngựa xóc nảy, tiểu nha đầu cơ hồ mệt muốn chết. Hạ Thiền vẫn như cũ cầm kiếm, không nhúc nhích đứng trước cửa sổ. Ánh trăng trắng noãn từ ngoài cửa sổ chiếu vào, trên dung nhan xinh đẹp của nàng, vẫn như cũ lạnh lùng như băng, chỉ là hai đầu lông mày nhiều hơn một tia nhu hòa. Lạc Thanh Chu từ trên giường đi xuống, mang giày, lặng yên không một...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.