Lạc Thanh Chu cung kính nói: - Nhạc mẫu đại nhân, ta chưa hề nghĩ muốn lên xe. - Còn dám già mồm? Tống Như Nguyệt dựng lông mày lên. Lạc Thanh Chu không nói tiếp. Tống Như Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát mới buông màn cửa xuống, lạnh giọng nói thầm: - Bình thường các ngươi ở trong phủ mắt đi mày lại còn chưa tính, chỉ cần không làm chuyện khác người gì, ta coi như không nhìn thấy. Nhưng ở bên ngoài, hai người các ngươi tốt nhất thành thật một chút,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.