Lạc Thanh Chu cắn một miếng, nước canh tràn ngập bốn phía, hương vị thơm ngon, không khác gì bên ngoài. Nam Cung Tuyết Y cũng cắn một cái, lập tức hai mắt sáng lên nói: - Dì, ăn thật ngon, thật sự là dì làm sao? Tống Như Nguyệt nhất thời đắc ý: - Đương nhiên, ta học rất lâu rồi. Sau đó lại nhìn về phía hiền tế nhà mình, cẩn thận hỏi: - Thanh Chu, ngươi cảm thấy thế nào? Lạc Thanh Chu ăn xong một cái, lại gắp một cái, nói: - So với bên ngoài còn ngon hơn nhiều, nhạc mẫu đại nhân
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.