Lạc Thanh Chu đi đến trước mặt của nàng, nhìn dung nhan ngây ngô xinh đẹp, lại ra vẻ băng lãnh của nàng, nói khẽ: - Thiền Thiền, nhị tiểu thư mãi mãi suy nghĩ vì người khác. Nàng đem thứ mình yêu thích, đưa cho hết thảy mọi người, chỉ một mình ở trong bóng đêm yên lặng thừa nhận đau xót. - Ta cảm thấy, có một người rất giống nàng. Nàng yếu đuối như vậy, thiện lương như vậy, dũng cảm như vậy, lại tự ti cùng hèn mọn như vậy, Thiền Thiền, chuyện này, nàng có...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.