Lạc Thanh Chu cũng không biết mình thuận miệng nói, hiệu quả lớn như thế. Ở thời đại kia, giọng điệu đùa bỡn như vậy nói với một cô gái mới quen là chuyện bình thường. Nhưng ở thời đại phong kiến nam nữ thận trọng này, như vậy… - Ta chỉ đùa một chút, chỉ là thuận miệng nói, Bách Linh cô nương đừng để ý. Lạc Thanh Chu cầm dù giấy dầu, đưa tới trước mặt nàng, che gió tuyết cho nàng, cũng cắt đứt việc mắt đối mắt với nàng. Bách Linh đột nhiên quay đầu nhìn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.