Lạc Thanh Chu không có nói thêm nữa, chắp tay, cáo từ rời đi. Tống Tử Hề quay đầu, nhìn bóng lưng hắn, ánh mắt có chút lấp lóe. Thiếu nữ ở một bên hiếu kỳ lên tiếng: - Tử Hề, hắn chính là người ở rể Tần phủ mà ngươi và Vũ Lam đã nhắc tới kia sao? Bộ dáng nhìn thật tuấn tú, khí chất nhìn qua cũng không tệ, nếu như mấy bài thơ các ngươi nói kia thật sự là do hắn làm, vậy thật đúng là đáng tiếc. Tống Tử Hề quay đầu, cười nhạt...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.