Hiện tại, việc hắn phải làm là không dùng sức, đánh chậm rãi cho quen thuộc các chiêu thức, đánh thuần thục tất cả chiêu thức.
Tiếp đó học tốc độ.
Học xong tốc độ đều độ, luyện da thành công, sau khi có thể chất nhất định, lại học lực đạo.
Sau đó mới có thể dùng nội lực phối hợp, chân chính tu luyện.
Bất cứ chuyện gì cũng không thể một lần là xong, chớ nói chi là tu luyện.
Hắn dựa theo trình tự, từng bước một mà đi, ngàn vạn không thể vội vàng xao động.
Nếu không thì không cách nào luyện thành là chuyện nhỏ, đả thương thân thể, đến lúc đó được không bù mất.
Nghỉ ngơi nửa canh giờ.
Hắn trở lại trong phòng, tu luyện nội công tâm pháp, thể lực cùng tinh thần tiêu hao dần dần khôi phục.
Trong nháy mắt.
Đã là chạng vạng tối.
Hắn ngồi xuống phía trước cửa sổ, nhìn sách một hồi.
Sau khi Tiểu Điệp bưng cơm tối trở về, màn đêm đã buông xuống.
- A, công tử, đây là hoa người hái sao?
Trên bàn đá trong tiểu viện còn để hoa tươi Bách Linh lưu lại.
Sau khi Tiểu Điệp nhìn thấy, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, cầm lên đặt ở dưới mũi hít hà nói:
- Thơm quá.
Lạc Thanh Chu nhìn hoa trong tay nàng, nghĩ đến một lúc nữa làm ra “Hành động vĩ đại”, rất có một loại cảm giác khẳng khái bi tráng phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn (*), một đi không trở lại.
[* Bài thơ Kinh Kha làm trước khi ám sát Tần Thủy Hoàng:
Gió hiu hiu thổi, nước sông Dịch lạnh ghê,
Tráng sĩ một đi không trở về.]
- Tiểu Điệp, chớ lộn xộn bó hoa kia, chờ một lúc còn phải tặng cho người khác.
- A? Công tử muốn tặng cho ai đây?
Lạc Thanh Chu không có trả lời.
Bởi vì, hắn cũng không thể xác định.
Ban đêm giờ Tuất.
Ánh trăng trong sáng, gió lạnh chầm chậm thổi.
Lạc Thanh Chu cầm bó hoa tươi Bách Linh để lại, mang theo Tiểu Điệp, đi tới đình viện chỗ ở của Tần đại tiểu thư.
Hắn do dự một lát tại cửa ra vào, tiến lên gõ cửa.
Vừa gõ hai lần, cửa sân đột nhiên mở ra, Bách Linh thanh tú động lòng người xuất hiện trong cửa, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nói:
- A, là cô gia, đến muộn như vậy, có chuyện gì không?
Nói xong, nhìn thấy hoa trong tay hắn.
Lập tức cười nói:
- A, cô gia đến thỉnh an tiểu thư sao, mời vào.
Bách Linh mở cửa, trên mặt mang ý cười, đứng ở một bên.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua vào trong, cũng không có nhìn thấy thiếu nữ tên Hạ Thiền kia, trong lòng khẽ buông lỏng, thấp giọng hỏi:
- Hạ Thiền cô nương không ở đây sao?
Bách Linh lập tức lớn tiếng nói:
- Cô gia đến tìm Hạ Thiền à? Ở đây ở đây.
Nói xong quay đầu vào trong hô:
- Thiền Thiền, cô gia tới tìm ngươi, trong tay còn mang theo một bó hoa, mau ra đây nghênh đón.
Lạc Thanh Chu: -...
Cảm giác thấy lạnh cả người bỗng nhiên từ trong nhà đánh tới.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Ta tới thỉnh an đại tiểu thư.
Nói xong, cầm hoa, kiên trì đi vào.
Ánh trăng như nước, chiếu xuống trong nội viện.
Trước bàn đá, một bóng hình xinh đẹp áo trắng như tuyết, an tĩnh ngồi ở chỗ đó, đang nhìn ánh trăng trên bàn, kinh ngạc phát ngốc.
Trong bóng tối ở sau lưng nàng cách đó không xa, một thiếu nữ khoác bộ váy xanh nhạt lạnh lẽo, hai tay ôm ngực, trong ngực ôm kiếm, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm nam nhân vừa mới vào cửa.
Lạc Thanh Chu chỉ nhìn một chút, liền thu hồi ánh mắt, đi đến bên cạnh bóng người trước bàn đá kia, cúi đầu cung kính nói:
- Đại tiểu thư.
Hắn cũng không đưa hoa trong tay ra.
Đối phương cũng không có ý định muốn lấy.
Tần Khiêm Gia vẫn như cũ nhìn ánh trăng trên bàn đá, phát ngốc, cũng không liếc hắn một cái.
Đương nhiên, cũng không có mở miệng nói chuyện.
Lạc Thanh Chu chờ đợi hơn mười giây, ngẩng đầu, nhìn xem con ngươi sâu thúy của nàng mỹ lệ tựa như bầu trời đêm.
Nhưng cũng không nghe được bất kỳ tiếng lòng gì của nàng.
- Hừ!
Cách đó không xa, trong bóng tối, đột nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh.
Trong mắt thiếu nữ tên Hạ Thiền kia lóe ra hàn mang, bảo kiếm trong ngực tựa hồ đã ngo ngoe muốn động.
Trong lòng Lạc Thanh Chu run lên, cúi đầu xuống, không còn dám nhìn.
Giờ khắc này, hắn có chút do dự.
Muốn cáo từ, mau mau rời khỏi nơi bị đè nén đáng sợ này.
Nhưng lý trí nói cho hắn biết, chuyện này, cuối cùng phải hiểu rõ.
Yên tĩnh một lát, hắn đột nhiên hít sâu một hơi, mở miệng nói:
- Đại tiểu thư, ta cảm thấy ban đêm một người đi ngủ rất lạnh, nếu ngài không tiện, có thể để Bách Linh cô nương đi qua giúp ta không?
Nói xong câu đó, hắn lần nữa nhìn về phía hai mắt của thiếu nữ trước mặt.
Nhưng làm cho hắn cảm thấy thất vọng là, đối phương vẫn đang ngẩn người, vô luận là trên dung nhan tuyệt mỹ kia, hay là trong con ngươi xinh đẹp của nàng, đều là bình tĩnh không lay động.
Người bị câm?
Lạc Thanh Chu lại ngẩng đầu nhìn về phía thiếu nữ lạnh lẽo đứng ở trong bóng tối.
Vốn là hai tay ôm ngực nàng đã buông xuống, một tay cầm kiếm, một tay nắm tay cầm, hai con ngươi rét lạnh, tựa hồ muốn rút kiếm ra.
Lạc Thanh Chu vẫn không có nghe được tiếng lòng của nàng.
Nhưng cảm nhận được rõ ràng sát khí của nàng.