Tiểu Điệp đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nói:
- Nô tỳ không thấy được, chỉ là. Chỉ là nghe được.
- Nghe được?
Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật một cái.
- Ừm.
Tiểu Điệp cúi đầu, ngại không nói tiếp.
Đêm qua nàng vừa mơ mơ màng màng ngủ ở phòng bên cạnh, thì nghe có tiếng động trong phòng công tử.
Tiếng giường gỗ chi chi nha nha rất lâu.
Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, liền vội vàng hỏi:
- Tiểu Điệp, đêm qua ngươi vẫn luôn ở trong phòng của mình sao? Có thấy người nào không?
Tiểu Điệp lắc đầu:
- Không có đâu, nô tỳ vẫn luôn trên giường.
Lạc Thanh Chu nói:
- Sáng nay thì sao? Ngươi dậy lúc nào? Có thấy hay không. Có người từ phòng ta ra ngoài sao?
Tiểu Điệp vẫn lắc đầu như cũ:
- Không có, lúc nô tỳ tới phòng công tử cũng chỉ có một mình công tử đang ngủ, tiểu thư không biết đi khi nào.
Nói xong, lại nói nhỏ:
- Công tử, chắc tiểu thư thẹn thùng, cho nên mới, mới lặng lẽ đi.
Lạc Thanh Chu nhăn mày, lâm vào suy nghĩ.
Ai ngờ Tiểu Điệp lại nói:
- Công tử, nhưng lúc nô tỳ đi mở cửa sân, nhìn thấy có bóng người đột nhiên đi vào hoa viên trước mặt, thoạt nhìn như là giống như….
- Giống như ai?
Lạc Thanh Chu vội vàng hỏi, trong lòng khẩn trương lên.
Tiểu Điệp nhìn thoáng qua cửa tiểu viện, thấp giọng nói:
- Giống như Bách Linh tỷ tỷ, Bách Linh tỷ tỷ đêm qua có thể vẫn luôn chờ tiểu thư ở ngoài.
Con ngươi Lạc Thanh Chu hơi co lại, không nói gì thêm.
Cơm nước xong xuôi.
Hắn về phòng, ném những thứ lộn xộn bát nháo trong đầu đi, ngồi xuống bàn đọc sách.
Chuyện xem ra có chút phức tạp.
Nhưng hắn không cần thiết suy nghĩ lung tung lãng phí thời gian.
Việc cấp bách chính là trước tiên khiến cho mình mạnh lên.
Nếu không, đừng nói vị Tần đại tiểu thư đẹp như tiên nữ kia xem thường hắn, ngay cả phụ nhân đánh xe và nha hoàn trong phủ đều xem thường hắn.
Cho dù ở đâu ở thời đại nào, kẻ yếu luôn bị người khinh thị.
Kẻ yếu không có bất kỳ tôn nghiêm nào.
Muốn tôn nghiêm, vậy cũng chỉ có thể dựa vào sự cố gắng của chính bản thân mình!
Tiểu Điệp thu dọn bát đũa, nói với hắn một tiếng, đi ra cửa, tiếp tục đi tìm Thu nhi và tiểu Đào nha hoàn học tập.
Nha đầu kia cũng đang cố gắng.
Lạc Thanh Chu xem sách một lúc, sau đó trở lại giường, tu luyện nửa ngày nội công tâm pháp.
Giữa trưa cơm nước xong xuôi.
Đợi Tiểu Điệp rời khỏi, hắn vào tiểu viện tiếp tục đánh đấm thân cây, rèn luyện da.
Nắm đấm, cánh tay, khuỷu tay, phần lưng, phần bụng, chân, bắp chân, thậm chí là cổ các nơi, đều dần dần phát lực, lực đạo cũng càng lúc càng lớn.
- Ầm!.
- Ầm! Ầm! Ầm!.
Vỏ cây đại thụ đã tróc ra, bị va chạm mãnh liệt, nhẹ nhàng lung lay, phát ra một loại âm thanh trầm.
Toàn thân Lạc Thanh Chu mặc dù bị dư chấn đau đớn, nhưng cũng không ngừng rèn luyện, dần dần cảm thấy sảng khoái.
Hắn tăng thêm lực đạo, càng thêm mãnh liệt!.
Nhiệt lưu trong cơ thể không ngừng lưu động qua từng huyệt khiếu đi khắp toàn thân, xuyên qua huyết nhục, làm dịu đau đớn da thịt.
Da thịt bị thương cũng dần dần hồi phục, dần dần xảy ra biến hóa.
Một ngày lặng yên trôi qua.
Lạc Thanh Chu mồ hôi đầy người dừng lại đã là chạng vạng tối.
Trời sắp tối.
Tiểu Điệp bưng đồ ăn phong phú trở về, sau đó vui vẻ kể chuyện hôm nay học tập thêu thùa và thổi tiêu với hắn.
Nhưng cuối cùng lại vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Thu nhi tỷ tỷ hôm nay cười nô tỳ miệng nhỏ, không thích hợp thổi tiêu đâu, tiểu Đào tỷ tỷ tranh luận với nàng, nói miệng nhỏ thổi tốt hơn, sau đó tất cả mọi người không nhịn được cười, nô tỳ cũng không biết các nàng đang cười cái gì.
- Sau này học đàn tranh, hoặc là tì bà đi.
Lạc Thanh Chu vừa ăn cơm, một bên đề nghị.
Tiểu nha đầu quật cường nói:
- Không muốn, nô tỳ nhất định phải học thổi tiêu, không thể khiến công tử mất mặt.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng, không có nói thêm nữa.
Ban đêm sau khi tắm xong.
Hắn tiếp tục tu luyện nội công tâm pháp trong phòng.
Lúc sắp ngủ, Tiểu Điệp mặc đồ ngủ đi vào, chui vào trong chăn hắn, giúp hắn sưởi ấm chân, lặng lẽ nói những việc vặt vãnh nghe được chỗ bọn nha hoàn.
- Tiểu Đào tỷ tỷ nói Nhị tiểu thư thật là lợi hại, cầm kỳ thi họa, cái gì cũng biết, chính là thân thể không tốt, đều nhờ nhân sâm bảo mệnh.
- Nô tỳ vốn định giúp công tử hỏi một chút chuyện đại tiểu thư, nhưng là mọi người nghe tới thì thay đổi sắc mặt, cái gì cũng không chịu nói.
- Nghe nói Đại công tử ở kinh đô rất uy phong.
- Thu nhi nói Ngọc Kinh có quý khách tới, mỗi ngày đều ra khỏi thành đi săn.
Lạc Thanh Chu nắm đôi chân ngọc thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, nghe nàng nói liên miên lải nhải không ngừng, trong lòng đang suy nghĩ, cũng không chen vào.
Không biết bao lâu.
Tiếng tiểu nha đầu dần dần ngừng lại, bất giác ngủ thiếp đi.
Lạc Thanh Chu lại nghĩ đến chuyện tu luyện một lúc, cũng nhắm mắt lại.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng thanh lãnh.
Thành Quốc phủ.
Lạc Diên Niên vẫn đang bận rộn trong thư phòng.
Đại phu nhân Vương thị bưng điểm tâm và trà nóng vừa làm xong tới rồi lại lặng lẽ lui ra.