Lạc Thanh Chu đi theo Tiểu Hà đi tới sân luyện võ.
Trên sân bãi rộng rãi, một nam tử trẻ tuổi mặc trang phục màu đen đang xuất quyền, mỗi quyền như hổ sinh phong.
Quyền kia nhìn cũng không giả, một quyền ra liền có tiếng xé gió, mà càng đánh càng trầm, càng đánh tiếng vang càng lớn, giống như bôn lôi từ xa đến gần, càng ngày càng vang dội.
Thanh thế kinh người!
- Nhị công tử đang luyện võ, không cho phép nhìn lén!
Tiểu Hà lập tức xoay người lại, giang hai cánh tay, mặt mũi tràn đầy lãnh lẽo cản trở hắn.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nơi khác.
Không bao lâu, Lạc Ngọc đánh xong một bộ Bôn Lôi Quyền.
Sau khi thu quyền, có tên sai vặt lập tức đưa khăn mặt tới.
Lạc Ngọc lau mặt xong, nhìn về phía dưới đài, thản nhiên nói:
- Tiểu Hà, để cho hắn tới.
- Mau qua đi, Nhị công tử gọi ngươi đó.
Tiểu Hà vội vàng thúc giục.
Lạc Thanh Chu đi tới, đứng ở biên sân luyện võ, khom người cúi đầu:
- Nhị công tử.
Người này mặc dù là huynh trưởng trên danh nghĩa của hắn, hắn lại tự mình hiểu lấy, không có gọi bậy.
Cũng chưa từng có người bắt bẻ qua cách xưng hô này.
Ngay cả vị phụ thân kia nghe được, cũng không nói thêm gì.
Cho nên đối với Lạc Thanh Chu mà nói, nơi này sớm đã không phải là nhà của hắn.
Trái tim hắn sớm đã lạnh lẽo.
Lạc Ngọc vẻ mặt bình thản nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, rồi cười nói:
- Thanh Chu, ngươi là huynh đệ của ta, không cần giống hạ nhân lạnh nhạt, câu nệ như vậy. Nghe mẫu thân ta nói, qua mấy ngày nữa ngươi liền phải thành thân, thật sao?
Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:
- Ta cũng vừa biết.
Lạc Ngọc cười cười, nói:
- Đúng là có chút gấp, nhưng đối phương là Tần gia, cũng không tính ủy khuất ngươi.
Dừng một chút, vừa cười nói:
- Đoán chừng ngươi cũng biết, vậy ta không quanh co lòng vòng. Ngươi lần này ở rể, đích thật là giúp ta một đại ân. Sang năm Long Hổ viện chiêu sinh, chúng ta Mặc Thành năm nay cũng chỉ có ba danh ngạch, trong đó hai danh ngạch đã có người, cho nên ta cũng chỉ có thể tranh thủ cái cuối cùng. Bây giờ ta một lòng luyện võ chuẩn bị kiểm tra, làm gì có tâm tư rảnh rỗi đi thành thân, vừa hay ngươi giúp ta giải quyết vấn đề khó khăn này. Thanh Chu, ngươi thay ta đi, là do phụ thân và mẫu thân quyết định, ta cũng mới biết được.
Nói xong hắn ta cười ha ha một tiếng, vỗ vỗ vai Lạc Thanh Chu nói:
- Hơn nữa, Tần gia đại tiểu thư kia vốn nên là Nhị tẩu ngươi, hiện tại ngươi lại phải cưới nàng, trong lòng ta, thật ra cũng cảm thấy rất khó chịu. Cũng may, chúng ta là huynh đệ, việc đã đến nước này, cũng không thể nói thêm gì được. Ta lần này để ngươi đến, ngoại trừ muốn cảm tạ ngươi một tiếng ra, còn muốn tặng ngươi một vài thứ.
Nói xong, hai tên sai vặt lập tức ôm đồ tới.
Lạc Ngọc cười nói:
- Nghe nói ngươi cả ngày ở trong phòng đọc sách, chuẩn bị năm sau khảo thí. Ta phái người mua riêng cho ngươi một chút sách vở, bút mực giấy nghiên, đây đều là đồ tốt, ngươi cầm dùng đi. Không đủ, bất cứ lúc nào đều có thể phái người tới tìm ta.
- Còn có, khối ngọc bội này ngươi cầm đi, là năm ngoái ta ở ngoài thành giết một đầu yêu thú, trong bụng nó có thứ này. Nghe nói thứ này đeo trên người, có thể khiến cho người ta tĩnh tâm ngưng thần, đối với người đọc sách các ngươi hẳn là rất hữu dụng. Ta mang đúng là lãng phí.
Lạc Thanh Chu cúi đầu nói cảm tạ.
Lạc Ngọc nhẹ gật đầu, cũng không có nói thêm nữa, khoát tay nói:
- Để bọn họ đưa qua cho ngươi, ta còn muốn luyện võ, liền không giữ ngươi.
Lạc Thanh Chu cáo từ rời khỏi.
Trước khi đi nhìn ánh mắt của hắn một chút, nghe được trong lòng hắn suy nghĩ: Kỳ quái, làm sao cảm giác tiểu tử này giống như có chút không bình thường. Lúc trước thấy ta thì run rẩy, ngay cả chân đều mềm, hiện tại mặc dù cũng cung kính, nhưng không kiêu ngạo không tự ti, lá gan tựa hồ lớn hơn rất nhiều. Nhưng đáng tiếc, bị phụ thân đại nhân và mẫu thân vứt bỏ, phải đi Tần gia thành thân với con ngốc kia, cả đời cũng chỉ có thể như vậy. Nếu không, ngược lại có thể dạy dỗ, đến lúc đó đưa cho Mạnh công tử phủ thành chủ, nghe nói vị Mạnh công tử kia thích nhất thư sinh yếu đuối bộ dáng không tệ như vậy...
Trong đầu Lạc Thanh Chu quanh quẩn những lời này, đi theo nha hoàn và tên sai vặt rời khỏi, nắm đấm trong tay áo chậm rãi nắm chặt.
Thư sinh yếu đuối?
Lạc Thanh Chu trở lại tiểu viện, nghĩ đến lời vừa nghe lén trong lòng tên Nhị công tử kia, nắm chặt nắm đấm.
Cho dù không phải huynh đệ, cũng không nên ác độc như vậy chứ?
- Bụp!
Hắn đột nhiên đánh ra một quyền.
Quyền đánh lên một nhánh mai đang vắt ngang phía trước, cành lá rung động mấy lần, vỏ cây cũng bung tróc ra.
Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên động tác đánh quyền pháp của tên Nhị công tử ở sân luyện võ vừa rồi.
Đi qua cửa sân.
Đứng ở trong tiểu viện nhắm mắt lại, trong đầu phác họa lại mấy bộ động tác kia.