- Cẩn thận! Nàng đứng trên ghế, lúc lau ô cửa ở trên cao, cái ghế đột nhiên lắc lư một cái. Lạc Thanh Chu vội vàng đi qua đỡ nàng. Thu Nhi thấy là hắn, trên mặt lộ ra nụ cười sáng rực rỡ, nói: - Tạ ơn Cô gia. Lạc Thanh Chu vuốt ve bàn tay nhỏ lạnh lẽo mềm mại, nói: - Loại việc nặng này, tại sao không để những người hầu kia làm? Quận Vương phủ không phải phái tới rất nhiều người hầu sao? Thu Nhi nhảy xuống khỏi ghế, động tác nhẹ nhàng,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.