Tần Khiêm Gia trầm mặc, lại yên tĩnh nhìn hắn một hồi, thu hồi ánh mắt, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Lạc Thanh Chu vẫn như cũ nhìn chằm chằm gương mặt tuyệt mỹ không tì vết của nàng. Gió đêm thổi lên màn cửa, ánh trăng trắng noãn chiếu vào, rơi vào trên gương mặt không tì vết của nàng, tươi đẹp như huyễn như mộng. - Phốc phốc! Bách Linh đột nhiên cười một tiếng, nói: - Cô gia, đừng chảy nước bọt đó. Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, sau đó bắt đầu nhìn nàng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.