Thu Nhi cười không nói gì, giúp hắn lau khô thân thể. Lạc Thanh Chu thay một bộ nho bào mới, giúp nàng thu dọn đồ đạc trong tiểu viện, đột nhiên ôm nàng lên, nói: - Tiểu nha đầu, ngươi thành công khơi dậy ý chí chiến đấu và tức giận của cô gia, ngươi xong rồi. Thu Nhi ở trong ngực hắn cười khẽ, vươn cánh tay ngọc trắng nõn như hoa, ôm lấy cổ hắn, miệng nhỏ nói: - A. - Như ngươi mong muốn. Lạc Thanh Chu trực tiếp ôm nàng vào trong phòng, đi vào
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.