Tần nhị tiểu thư nói khẽ: - Vì sao không đi? Hiện tại ta tới gần ngươi, cũng không còn ho khan, đừng sợ. Hạ Thiền trầm mặc một chút, hơi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua áo lông chồn tuyết trắng cùng váy áo trắng thuần không nhuốm bụi trần của nàng, lại liếc mắt nhìn dung nhan thanh lệ như hoa sen kia, sau đó lại chăm chú cúi đầu xuống, nhìn giày dính đầy bùn đất của mình, câu nệ nói: - Thiền, Thiền Thiền, bẩn. Nàng buổi chiều sau khi thức dậy là đi ra hậu hoa...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.