Lạc Thanh Chu giật nảy mình, lập tức thu hồi, ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Bách Linh một bộ váy phấn thanh tú động lòng người đứng ở nơi đó, mặt mũi tràn đầy cười lạnh nhìn hắn giống như nhìn biến thái: - Khó trách cô gia đưa người ta vớ lưới và giày, còn chủ động giúp người ta mặc vào, thì ra cô gia muốn nhân cơ hội sờ chân người ta. Lạc Thanh Chu nghiêm mặt nói: - Có chuyện gì không? Bách Linh hừ lạnh một tiếng, nói: - Không có việc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.