Lạc Ngọc trần như nhộng đứng ở nơi đó, cầm nắm đấm, tóc dài bay lên, toàn thân có gió mạnh gào thét, lúc này mới thấy rõ mặt mũi của hắn, lập tức mở to hai mắt, vẻ dữ tợn trên mặt đột nhiên biến thành kinh ngạc, chấn kinh, hoài nghi, không thể tưởng tượng nổi, khó tin các loại thần tình phức tạp. Lạc Thanh Chu cầm nắm đấm, nhìn thẳng hắn một chút, cơ hồ không có chút gì do dự, lần nữa xông tới. Lần này, phía sau hắn đột nhiên xuất hiện hư ảnh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.