Lạc Thanh Chu không tiếp tục nói đùa nàng, bóp bóp gương mặt kiều nộn của nàng, nói: - Ngươi có thể ngủ ở chỗ này, đừng mệt nhọc. Nói xong, hắn quay người trở lại trên giường, khoanh chân ngồi xuống, rất nhanh thần hồn xuất khiếu, bay lên nóc nhà. Hạ Thiền nắm chặt kiếm trong tay, an tĩnh nhìn hắn, lỗ tai nhỏ dựng thẳng lên, cơ cảnh nghe gió thổi cỏ lay bốn phía. Lạc Thanh Chu bay lên nóc nhà, lại cẩn thận quan sát bốn phía một hồi, đang muốn rời đi, đột nhiên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.