Khí nóng mờ mịt, mông lung, gương mặt tiểu nha đầu bị hung đỏ bừng, tay nhỏ kiều nộn cầm khăn mặt, đang lau lưng cho hắn.
Lạc Thanh Chu cảm giác được rõ ràng tiểu nha đầu phía sau đang lau rất nhiều chất dơ từ trên người hắn.
Hôm nay tu luyện một lần lại một lần ra mồ hôi, y phục toàn thân đều ướt thấu, không bẩn mới lạ?
Lạc Thanh Chu ngồi trong thùng tắm.
Nước sắp nguội, hắn mới tắm xong.
- Tiểu Điệp, ngươi tắm không?
- Không muốn, nước thật bẩn...
- Không ngờ ngươi lại ghét bỏ bản công tử?
- Ô... Thật bẩn thật bẩn, thật nhiều thứ đen thui... Nô tỳ càng tắm sẽ càng dơ.....
-...
Lạc Thanh Chu không đùa nàng nữa, đứng dậy mặc y phục, lên giường.
Tiểu Điệp vội vàng đi lấy cái chậu, múc nước bẩn trong thùng ra, đổ ra ngoài.
Thu dọn toàn bộ xong, rửa mặt, rửa chân, đi tới cửa phòng thấp giọng nói:
- Công tử, đêm nay nô tỳ không làm ấm chăn cho người nữa.
Lạc Thanh Chu ngồi trên giường, đọc sách, nghe vậy ngẩng đầu lên nói:
- Sao vậy?
Tiểu Điệp nháy mắt, nhỏ giọng nói:
- Hôm nay không phải Bách Linh tỷ tỷ nói tiểu thư đêm nay muốn tới cùng phòng với công tử sao? Nô tỳ cũng không dám lại bồi công tử.
Lạc Thanh Chu không khỏi bật cười:
- Ngươi tin không?
Tiểu Điệp suy nghĩ một chút, khẽ thở dài một hơi.
Vị Tần đại tiểu thư kia mặc dù đúng là xinh đẹp, nhưng nhìn thật là lạnh nhạt, không có nhìn công tử, cũng không nói chuyện với công tử, làm sao có thể đột nhiên ban thưởng công tử mà cho cùng phòng chứ?
Trước đó động phòng, chỉ sợ cũng bị ép.
Mà người ta đã nói rồi một tháng một lần.
- Công tử, cho dù tiểu thư đêm nay có thể tới hay không, nô tỳ cũng không thể giúp người. Dù sao Bách Linh tỷ tỷ đã nói qua, nô tỳ cũng không dám phá hư quy củ.
Tiểu Điệp nói xong, đi giúp hắn đóng cửa phòng, trở lại gian phòng của mình.
Lạc Thanh Chu nhìn cửa ra vào, run một cái, tiếp tục đọc sách.
Bên ngoài an tĩnh, hắn xuống giường chốt cửa sổ, sau đó thổi tắt đèn, lên giường, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tu luyện nội công tâm pháp kia.
Thời gian lặng yên trôi qua.
Rất nhanh, đã tới giờ Tý.
Hắn mở mắt ra, cảm thấy toàn thân ấm áp dễ chịu.
Ngày mai còn phải dậy sớm hơn tiếp tục tu luyện, đêm nay đi ngủ sớm một chút, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Vừa nằm xuống nhắm mắt không lâu, hắn đột nhiên cảm giác có chút không đúng, mở mắt ra, đột nhiên nhìn thấy bên giường đứng một người.
Trong lòng hắn giật mình, sợ hãi ngồi dậy, vừa muốn lớn tiếng hỏi, bóng người kia đột nhiên nhào vào trong ngực hắn, đè hắn ngã ra giường.
Đồng thời, miệng nhỏ cũng đặt trên bờ môi của hắn...
Hắn mở to hai mắt, trong mũi ngửi được mùi thơm thiếu nữ quen thuộc, miệng cũng cảm nhận được thơm ngọt quen thuộc của thiếu nữ...
Tân nương của hắn tới...
Nhưng chẳng biết tại sao, hắn bỗng nhiên cảm thấy mềm cả người, không dùng lực được.
Đồng thời, đầu cũng có chút choáng, mắt cũng có chút hoa, cái gì cũng nhìn không thấy.
Hắn bất lực phản kháng, nhưng phản kháng vô hiệu, rất nhanh đã trầm luân vào biển hạnh phúc, không cách nào tự kềm chế...
Ngoài cửa sổ, ánh trăng như nước, hoàn toàn yên tĩnh.
Hôm sau.
Lạc Thanh Chu tỉnh lại, đã là giờ tỵ.
Ánh nắng tươi sáng chiếu xuống song cửa sổ.
Trong tiểu viện truyền đến tiếng Tiểu Điệp nhỏ giọng đuổi chim sẻ.
Lạc Thanh Chu mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn qua màn trên đỉnh đầu, nghĩ đến đêm qua triền miên, lại giống như nằm mơ.
Tại sao mỗi lần ân ái xong, đều không biết gì ngủ thiếp đi?
Giống như hôm động phòng.
Rõ ràng xong chuyện nên nhẹ nhàng nói lời mật ngọt, hảo hảo thương tiếc an ủi, lại hoa mắt chóng mặt, nhắm mắt là ngủ mất.
Là thể cốt quá yếu, hay là… Có nguyên nhân khác?
Trong không khí vẫn lưu lại mùi thơm thiếu nữ.
Nhưng người bên cạnh đã không còn, không dấu vết.
- Công tử, đã tỉnh chưa?
Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng Tiểu Điệp nhẹ hỏi.
Chim sẻ trong tiểu viện ríu ra ríu rít hót không ngừng, vô cùng ồn ào.
Nàng sợ quấy rầy đến công tử nghỉ ngơi, cho nên đuổi đám chim sẻ đáng ghét đi, nhưng lại sợ công tử ngủ lâu như vậy sẽ xảy ra chuyện, cho nên liền mở miệng kêu một tiếng.
Lạc Thanh Chu lấy lại tinh thần, đáp:
- Tỉnh.
Tiểu Điệp nghe vậy, vội vàng nói:
- Vậy nô tỳ đi đun nước nóng cho công tử rửa mặt.
Nói xong, nàng đi vào phòng bếp.
Lạc Thanh Chu nằm trên giường thêm một lát, mới dậy mặc y phục.
Tiểu Điệp hầu hạ hắn đánh răng rửa mặt.
Sau đó bưng bữa sáng tới.
Bữa sáng ở đây phong phú hơn Thành Quốc phủ nhiều.
Bánh bao, trứng gà, rau xanh cháo gạo trắng.
Còn có một bàn điểm tâm nhỏ.
Lạc Thanh Chu ngồi trong tiểu viện ăn bữa sáng, có chút mất hồn mất vía.
Tiểu Điệp ở bên cạnh rút cỏ dại, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lén hắn một chút, con ngươi lấp lóe, muốn nói lại thôi.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:
- Có lời cứ nói đi, ta sẽ không ăn ngươi.
Tiểu Điệp đỏ mặt, do dự một chút, thấp giọng nói:
- Công tử, tối hôm qua. Tối hôm qua ngươi cùng tiểu thư cùng phòng sao?
Lạc Thanh Chu sững sờ:
- Ngươi thấy được?