Một cỗ máu tươi theo mũi thương bắt ra. Lạc Thanh Chu rơi xuống đất, trên mặt vẫn không có bất kỳ biến hoá gì. Hắn cầm thương, ngực chảy máu tươi, đứng tại chỗ, sau đó nâng chân lên, đi về phía cửa, mỗi bước đều để lại một vệt máu. Nguyệt Ảnh và Nguyệt Vũ nắm chặt bảo kiếm trong tay, vẻ mặt khẩn trương cùng phức tạp. Nguyệt Vũ nhìn thiếu niên mặc nho bào trước mắt, quen thuộc mà xa lạ, run giọng nói: - Lạc công tử... Lạc Thanh Chu từng bước đi tới, khi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.