Lạc Thanh Chu phiêu đến nóc nhà, đứng ở sau lưng nàng, chắp tay nói: - Tiền bối, đêm nay vãn bối còn có một ít chuyện, khả năng một canh giờ sau liền muốn rời khỏi. Tiền bối nếu như muốn nghe chuyện xưa, vãn bối hiện tại liền bắt đầu kể, có thể chứ? Thân ảnh xanh nhạt nhìn qua trăng sáng, sau một lúc lâu, mới lên tiếng nói: - Lại phải về nhà cùng nương tử ngươi? Lạc Thanh Chu cúi đầu nói: - Đúng thế. Đêm hôm khuya khoắt, cũng chỉ có lý do này...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.