Nguyệt Vũ đang đứng ở trên hành lang lập tức đi theo. Sắc mặt mọi người Tần gia đều trắng bệch. Tống Như Nguyệt run run rẩy rẩy đứng lên, xoay người khóc nói: - Thanh Chu, ngươi... Ngươi... Ngươi sao có thể... Nàng đột nhiên cứng đờ, nhìn về phía cửa chính. Nữ đế bệ hạ vừa nãy mới nổi giận đùng đùng đi ra cửa lớn, lại đột nhiên quay người bước trở về, cắn răng nói: - Trẫm tới ăn cơm, không phải tới để ăn cục tức này! Tức đã ăn, nhưng cơm còn chưa ăn,
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.