Khóe miệng Lạc Thanh Chu co giật, cúi đầu nói: - Vâng, nhạc mẫu đại nhân. - Khụ khụ... Tống Như Nguyệt khụ khụ một tiếng, nói: - Thanh Chu, ngươi đi ra ngoài trước đi một chút, ta và Vi Mặc có mấy lời muốn nói. Lạc Thanh Chu vội vàng chắp tay cáo từ, thối lui ra khỏi gian phòng. Hắn được Thu nhi phục thị mang giày, bước nhanh ra cửa, chuẩn bị đi Linh Thiền Nguyệt cung hít thở không khí. Nơi này thực sự quá bị đè nén. Ai ngờ hắn vừa ra cửa chính,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.