Lạc Thanh Chu không nói gì nữa, xoay người rời đi. Bách Linh nhìn bóng lưng hắn dần dần đi xa, không khỏi nhẹ nhàng thở dài một hơi: - Cả đời này của cô gia, sống thật mệt mỏi... Hy vọng chờ bệnh của Nhị tiểu thư chữa khỏi, cô gia có thể tự do tự tại mà sống. Lập tức lại nói: - Vậy không được, tuyệt đối không thể cho cô gia tự do, Tiểu Bách Linh phải giúp tiểu thư nhìn chằm chằm hắn, miễn cho hắn lại đi ra ngoài khắp nơi điện người khác, hừ! Lạc Thanh Chu tiến
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.