Tống Như Nguyệt nhìn người nào đó một chút, lên thuyền, đứng vững rồi lại đưa tay ra nói: - Khiêm Gia, mẫu thân đỡ ngươi. Tần đại tiểu thư cũng nhìn người nào đó một chút, lúc này mới vươn bàn tay tuyết trắng ra. Lạc Thanh Chu có chút xấu hổ, thấy người đông đúc, vội vàng nói: - Thuyền bên cạnh còn có chỗ trống, ta qua đó ngồi, miễn cho chỗ này quá nhiều người, không an toàn. Dứt lời, đợi Tần đại tiểu thư đi lên, hắn vội vàng từ đầu thuyền nhảy xuống. -...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.