Chỉ thấy nàng hô hấp dồn dập, ngực chập trùng, bờ môi hồng nhuận mà sáng lấp lánh, mặt mũi tràn đầy mê ly thất thần, ngồi ở chỗ đó thật lâu chưa có lấy lại tinh thần... Sau một lúc lâu. Sau đó đột nhiên từ dưới đất bò dậy, thất hồn lạc phách chạy về trong phòng nói: - Thiền Thiền, Thiền Thiền, ta lại bị cô gia khi dễ... Chờ ngươi tốt lên, mang ta cùng đi trừng phạt cô gia bại hoại kia, có được hay không? Lạc Thanh Chu trở lại tiểu viện, lại ăn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.