Bạch Vi Nhi không nói gì, vươn bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết ra. Lạc Thanh Chu thổi khô mực trên giấy Tuyên Thành, nhẹ nhàng gấp lại, cũng không cho nàng, trực tiếp nhét vào ngực mình, sau đó nhìn nàng nói: - Ta muốn tự mình giao cho nàng ấy. Ánh mắt hai người nhìn nhau. Trong lều, im lặng. Sau một lúc lâu. Lạc Thanh Chu đột nhiên lấy tờ giấy Tuyên Thành ra từ trong ngực, đưa qua, nói: - Nói thật, mỗi lần ngươi nhìn ta không nói lời nào như vậy, ta đều rất
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.