Bách Linh buông đồ vật xuống, chống nạnh nói: - Thiền Thiền, có lời cứ nói, ta cũng không phải cô gia, ngươi làm gì còn muốn ấp a ấp úng? Nếu không nói ta sẽ tức giận. Hạ Thiền lại trầm mặc trong chốc lát, mới nói: - Hắn, bị thương... Đêm tối thối lui. Mặt trời mới mọc ra gương mặt từ trên đỉnh núi, bắn ra quang mang vạn trượng. Lạc Thanh Chu vừa ngủ không bao lâu. Cửa sổ đột nhiên bị đẩy ra, một thân ảnh bước vào. Thân ảnh kia đứng ở phía trước...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.