Cửa đá khổng lồ, chậm rãi đóng lại. Tiếng bước chân của hai người dần dần đi xa. Lạc Thanh Chu vẫn trốn ở trong thân thể rùa đen như cũ, thu lại khí tức, không nhúc nhích. Đột nhiên, một cái bóng mờ xuyên qua cửa đá, nhẹ nhàng tiến đến. Nhìn kỹ lại là một sợi thần hồn của đạo sĩ cao kia. Thần hồn tung bay ở chỗ cửa ra vào, ánh mắt nhìn một vòng trong động quật, quay người đi ra ngoài, biến mất không thấy gì nữa. Trong lòng Lạc Thanh Chu căng lên,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.