Tần Văn Chính cũng vui mừng đến nhướng mày, lại kiệt lực bảo trì thận trọng cùng bình tĩnh, cười nói: - Tốt, Thanh Chu, Vi Mặc quả nhiên không có nhìn lầm ngươi. Lạc Thanh Chu đang muốn nói chuyện, góc rẽ cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai. Lập tức, một thân ảnh tóc tai bù xù chạy mà đến, khóc lớn nói: - Thanh Chu! Thanh Chu! Mau cứu tiểu Lâu nhà ta đi. Dương Bình Nhi ngay cả giày đều bị lạc mất, khóc lóc chạy tới, té nhào vào...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.