Khu 11 Liên minh cách tân Đông Á, thành phố Tokyo lắm tai nạn.
Vào một đêm muộn, trong một con phố nọ sau cơn mưa.
Không khí bị gột rửa đổi mới hoàn toàn, bề mặt nước trên mặt đất phản chiếu ánh đèn neon đầy màu sắc ở đằng xa.
Mười mấy cameras lắp đặt ở đầu đường cuối ngõ đều đã hư hỏng, linh kiện rơi đầy đất, màn hình LED dài treo trên cửa hàng tiện lợi, liên tục nhấp nháy dòng ký tự màu đỏ tươi.
"Mời thị dân mau chóng về nhà, hạn chế ra ngoài."
...
Isis nhón chân lên, nhẹ nhàng tránh khỏi một vũng nước đọng nhuốm đầy máu.
Ở con phố sau lưng nàng, là cảnh tượng lốc cuốn gió giật, nơi nơi đều lưu lại dấu vết hư hại.
Trên mặt đất là mười mấy thi thể không còn hình người nằm ngổn ngang; nhìn từ quần áo, trang bị thì có vẻ là quân nhân.
"Khụ khụ..."
Tiếng ho đột ngột vang lên, khiến cho Isis đang chuẩn bị rời đi, vội dừng bước.
Nàng quay đầu nhìn lại, trong góc, thi thể duy nhất mặc quần áo dân thường bỗng nhiên từ dưới đất ngồi dậy.
Theo suy nghĩ của Isis, cổ thi thể này cũng chẳng khác gì mười mấy binh sĩ bị giết, đều là chết không thể chết lại.
Lúc này lại sống lại.
"Khụ khụ..."
Phương Thành gian nan từ dưới đất bò dậy, một tay vịn tường, gương mặt ngu độn.
Một giây trước hắn rõ ràng vẫn còn ở ngồi xổm trên WC trong nhà chơi game mobile, giây kế tiếp đã đổi một cơ thể, xuất hiện trên con phố xa lạ này.
Mà trước mắt một cảnh tượng lập tức khiến cho hắn há hốc mồm, lẽ nào mới vừa xuyên qua đã lạc vào chiến trường?
Hoặc là trường quay?
Trên con phố vắng lặng đổ nát, xung quanh ngổn ngang thi thể, chỉ còn một cô nàng tóc vàng, với đôi mắt đỏ rực, đang đứng cách hơn 10m.
Cô nàng này khoảng chừng hai mươi tuổi, đôi mắt đẹp như hồng ngọc, mũi cao môi anh đào, gương mặt không chút khuyết điểm, vóc người hoàn mỹ đúng chuẩn tỉ lệ vàng, mái tóc dài vàng óng như thác nước buông xoã ngang hông, sắc đẹp đỉnh cao toả sáng rực rỡ trong bóng đêm.
Nàng chỉ mặc một chiếc váy dài trắng tinh, khiến người ta tưởng nàng là nữ thần từ thiên giới hạ phàm.
Cao quý, xinh đẹp, không thể mạo phạm.
Phương Thành vô thức muốn lôi smartphone ra.
Đẹp vcl, nhất định phải chụp ảnh rồi share cho hội anh em thiện lành.
Để cho đám nữ đồng nghiệp ngu dại kia biết cái gì gọi là sắc đẹp trời sinh, cái gì gọi là sắc đẹp dao kéo.
Nhưng ngay lúc đó hắn mới sực nghĩ ra mình đã xuyên việt, sẽ không còn được gặp lại đám đàn bà nhiều chuyện kia nữa.
Hơn nữa smartphone không mò được, lại mò trúng thứ chất lỏng sềnh sệch.
Phương Thành cúi đầu nhìn, trên tay toàn là máu, nhuộm đỏ au chiếc sơ mi trắng.
CLGT, vừa mới xuyên việt đã bị giết?
"Chú em có gì đó sai sai!"
Giọng nói vô cùng quyến rũ bỗng nhiên vang lên bên tai.
Cô nàng tóc vàng vốn đang cách xa đến mấy chục mét, trong nháy mắt đi tới ngay sát Phương Thành.
Phương Thành dĩ nhiên muốn tránh né, nhưng cơ thể lại đột nhiên cứng ngắc, ngay cả đầu ngón tay cũng không nhúc nhích được.
"Chú em đã bị chị giết, vì sao lại có thể sống lại?"
Ngôn ngữ thốt ra từ trong miệng của Isis là tiếng Anh bản địa, với vốn tiếng Anh tạm bợ của Phương Thành vẫn có thể nghe hiểu được.
Lúc này toàn thân của hắn không tài nào nhúc nhích, chỉ có miệng còn có thể mở để nói chuyện.
"Anh... anh không hiểu ý của cô em."
Hắn có thể nói gì đây, nói mình xuyên việt nên mới chết rồi sống lại?
Ngón tay của Isis nhẹ nhàng mơn trớn từ gò má của Phương Thành, đi xuống đến ngực, nhưng không mò được gì.
Nàng nhớ rất rõ, thằng nhãi này chỉ là một người qua đường không may đi lạc vào chiến trường, vừa lộ mặt đã bị đạn lạc bắn trúng ngực chết tươi, vì sao giờ vết đạn lại biến mất?
Isis dựng thẳng lên 2 ngón tay, ung dung đâm vào ngực của Phương Thành, quậy banh trong lồng ngực của hắn.
Cảnh tượng này quá mức kích thích, còn kích thích hơn nhiều so với hẹn cô em xinh đẹp chơi PUBG.
Phương Thành mở miệng muốn kêu, nhưng ngay cả tiếng cũng không phát ra được.
Rất nhanh, Isis đã lôi ra được một viên đạn từ trong lồng ngực của Phương Thành, chứng minh thứ mà nàng đã nhìn thấy không phải giả tạo.
Nàng cười cười, đang muốn nói gì, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về màn đêm phương xa.
Giữa bầu trời đêm đen kịt, hình như có vật gì đang di động.
Isis lộ vẻ mất kiên nhẫn, bước lên trước, tay vịn bả vai của Phương Thành, áp mặt đến bên tai của hắn.
"Chú em, chị tặng em một món quà bất ngờ nhé."
Lời chưa dứt, nàng bèn há mồm cắn cổ của Phương Thành, hai chiếc răng nanh nhỏ dài đâm thủng động mạch, dòng máu tươi ấm nóng tuôn trào ra, bị nàng hút vào trong miệng.
Phương Thành cảm thấy mình giống như một ao nước nhỏ vô tội, mà cô nàng này chính là một chiếc máy bơm nước đại mã lực.
Theo máu tươi không ngừng chảy, thể lực cũng dần suy kiệt.
Cmn, mới vừa xuyên việt đã chết?
Chả lẽ mình toi công xuyên việt?
Trong đầu của Phương Thành chỉ còn lại suy nghĩ này, hai mắt biến thành màu đen, ý thức bắt đầu tan biến.
Isis buông tay ra, cả người Phương Thành giống như một đống bùn nhão sụp xuống, đôi mắt vô thần nhìn bầu trời đêm, miệng mấp máy mở, cố sức muốn hít thở không khí.
Isis dùng đầu lưỡi liếm sạch vết máu còn dính trên khóe môi, biểu cảm có chút thất vọng: “Mùi vị phổ thông, loại xoàng."
Phương Thành nửa tỉnh nửa mê nghe được đánh giá của cô nàng tóc vàng, trong lòng bùng cháy lửa giận.
Á đù? Chơi không trả tiền, còn dám chê bai?
Isis ngồi xổm bên cạnh Phương Thành, đôi mắt trong vắt như hồng ngọc ghim chặt biến hóa trên cơ thể của Phương Thành, muốn xem hắn còn có thể khỏi hẳn hay không.
Hình như cầm cố nào đó đã được giải, thân thể của Phương Thành rốt cục khẽ nhúc nhích.
Ánh mắt của hắn rơi lên cơ thể của cô nàng tóc vàng, dùng chút thể lực còn sót lại trong thân thể, chậm rãi giơ tay lên, chộp tới bộ ngực của nàng.
Isis nhìn thấy hành vi này của Phương Thành, không hề tức giận, mà lại nhoẻn miệng cười.
"Thật là một thằng nhóc dê xồm, chết đến nơi rồi còn muốn sờ dzú của chị sao?"
Nàng không hề né tránh, ánh mắt đầy trêu tức, mặc cho tay của Phương Thành tới gần.
Lúc tay của Phương Thành sắp chạm vào ngực của Isis, đột nhiên gia tốc, chợt đâm về phía trước, 2 ngón tay đâm vào mũi của nàng.
Isis: (⊙?⊙)
Nàng sống không biết đã bao năm, gặp qua vô số đàn ông muốn làm đủ loại chuyện dâm dục với mình.
Duy chỉ chưa từng nhìn thấy có kẻ lại muốn đâm lỗ mũi của mình.
Bởi vì quá mức bất ngờ, thế nên trong lúc nhất thời không kịp né tránh.
Isis bỗng nhiên xuất hiện ở một bên khác của Phương Thành, ngón tay đã đặt trên vị trí trái tim của Phương Thành.
Nàng cúi đầu nhìn Phương Thành, mỉm cười nói: “Chú em của chị ơi, chú có biết mình đang làm gì không?"
Phương Thành cũng nở nụ cười yếu ớt: “Mụ nội mày!"
"..."
Nụ cười trên môi của Isis biến mất, ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống, trong nháy mắt trái tim của Phương Thành nát vụn.
Thần thái trong mắt nhanh chóng lu mờ, tắt thở, chết đến mức không thể chết thêm.
Sau khi Isis giết chết Phương Thành cũng không lập tức rời đi, mà quan sát kỹ thêm một lúc, phát hiện Phương Thành cũng không có dấu hiệu sống lại, chết không kịp ngáp.
Nàng hơi cụt hứng đứng lên, hai tay chắp ở sau lưng, bước nhanh như điện xẹt, xoay người biến mất ở trong bóng đêm sâu thẳm.
Con phố đen kịt trở lại tĩnh lặng.
Khoảng chừng mười mấy phút sau, Phương Thành nằm chết trên mặt đất bỗng bật dậy, che ngực thở dốc, cứ như người chết đuối hít được vớ được cọc.
Hắn thở hổn hển quan sát xung quanh, phát hiện Isis sớm đã biến mất.
"... Không chết?"
Phương Thành cúi đầu nhìn tấm thân dính đầy máu, mặt ngu như cái lu, tổn thương ở trên ngực đang khép lại bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Hắn đang muốn đứng lên, bỗng kêu lên đau đớn lại ngồi thụp xuống, đầu nhức như búa bổ.
Lượng lớn ký ức, hình ảnh xa lạ trong đầu điên cuồng chớp hiện, cứ như đang xem video nhanh gấp trăm lần, khiến đầu óc hắn choáng váng.
Một lúc lâu sau mới tiếp nhận hết những ký ức thuộc về nguyên chủ, Phương Thành vịn tường đứng lên, toàn thân suy yếu vô lực, như thể trúng đòn làm chậm, gần như không thể nhúc nhích.
Sau khi hắn xác định phương hướng, chậm rãi rời khỏi chỗ này.
Trên bầu trời, một chiếc máy bay không người lái cỡ nhỏ lặng yên bay qua.
...
Dựa theo trí nhớ trong đầu, Phương Thành trở về nhà của thân thể này.
Đó là một nhà trọ khá chật hẹp.
Về đến phòng trọ, vết thương trên ngực hắn đã khép lại, thể lực cũng từng bước hồi phục lại tiêu chuẩn bình thường.
Cởi bộ quần áo dính đầy máu trên người, Phương Thành trần truồng bước vào phòng tắm, bắt đầu cọ rửa thân thể.
Dòng nước lạnh như băng khiến Phương Thành dần tỉnh táo, những ký ức hỗn loạn trong đầu cũng dần rõ ràng.
Hắn biết mình đã tiến vào một thế giới như thế nào.
Thế giới này tương tự địa cầu, nhưng tồn tại siêu sức mạnh tự nhiên và các loại quỷ quái, vì vậy lịch sử cũng khác.
Sau những trận chiến, dưới sự xung kích của hình thái ý thức, cùng với hoàn cảnh sinh tồn ngày càng hiểm ác đáng sợ, những quốc gia có văn hóa bối cảnh tương đồng liên hợp thành liên minh chính trị, để đối phó với nguy cơ.
Bây giờ là Đông Á, Tây Âu, Bắc Mỹ tạo thế chân vạc, vừa hợp tác lại cạnh tranh.
Tổ chức chính trị của Đông Á là Liên Minh cách tân của nhân loại, Nhật Bản là khu 11.
Thân thể này là một học sinh cao trung đi học ở khu 11.
Theo môtip quen thuộc, người này có cùng tên Phương Thành, ba mẹ chết sớm, sống một thân một mình giống như hắn.
Nguyên chủ trốn ở trong nhà chơi game cả ngày, buổi tối đi bộ ra ngoài ăn tối, không ngờ lỡ chân bước vào chiến trường nơi lực lượng vũ trang của chính phủ truy kích quái vật, sau đó bị một viên đạn lạc tiễn đi gặp ba mẹ.
Căn cứ định nghĩa của thế giới này đối với vật chủng siêu tự nhiên, người phụ nữ tóc vàng kia chắc là Vampire, một loại sinh vật vô cùng nguy hiểm.
Phương Thành mặc niệm vì nguyên chủ 3 giây, đời này đây là lần đầu tiên hắn bị nữ nhân cắn.
Mặc niệm kết thúc, Phương Thành đi tới trước gương.
Trong gương là một thiếu niên tóc dài gầy gò, hắn vén mái tóc đang che lỗ tai và mắt, lộ ra một khuôn mặt đẹp trai, đàng hoàng; làn da tái nhợt, cùng hai con mắt đen thui do thức đêm.
"Tạm ổn, đẹp trai bằng 1/10 mình lúc trước lúc xuyên không, nếu không... thật chẳng thiết sống nữa."
Phương Thành ngẩng đầu lên, dùng tay sờ soạng cổ.
Nơi đây vừa mới bị nữ Vampire kia cắn thủng hai lỗ máu, hiện tại đã khép lại.
Nhưng cảm giác khủng khiếp khi máu tươi chảy dần ra khỏi cơ thể vẫn còn lưu lại trong đầu, không tài nào xoá đi được.
Lúc đỉa hút máu người, trong cơ thể sẽ tiết ra thuốc mê, giảm thiểu nỗi đau do hút máu tạo thành.
Vampire ngay cả đỉa cũng không bằng.
Bất quá cơ thể hắn lại có thể chết rồi sống lại, thương thế khỏi hẳn, lẽ nào đã biến thành Vampire?
Phương Thành nghĩ đến đối phương nói muốn tặng cho chính mình một món quà bất ngờ, không phải là cái này chứ!?
Cái này thật đúng là một món quà bất ngờ, lần sau nếu có thể gặp lại, Phương Thành nguyện ý biếu tặng một vụ làm ăn cực lớn cho nàng, để báo đáp thật tốt "món quà bất ngờ này".
"Ủa?"
Phương Thành chú ý tới trên gương có một số 4 khá mờ, đưa tay sờ, mới phát hiện 4 chữ này cũng không phải ở trên gương, mà ở trên võng mạc của mình.
Hắn trợn to hai mắt nhìn vào gương, quan sát kỹ mới phát hiện trong con mắt trái quả nhiên phản chiếu một số 4.
"Thứ quái gì đây?"
Phương Thành đang định tiếp tục quan sát, lỗ tai bỗng nhiên nhúc nhích, nghe được bên ngoài phòng tắm truyền đến tiếng động rất nhỏ.