Là trai tân, di nguyện trước khi chết chỉ xin được sờ oppai một cái, ngoài ra không có ý đồ quá đáng nào khác.
Có thể thấy đây chỉ là một thỉnh cầu nhỏ nhoi, tầm thường hoàn toàn không làm hại ai, khiến người phải xót xa.
Kanzaki Rin rưng rưng gật đầu, sau đó cầm thanh kiếm bạc lưỡi dài đặc chế lên, nhắm ngay ngực của Phương Thành rồi dùng sức cắm xuống.
Phương Thành sợ hãi vội tránh né, kéo dài khoảng cách với nàng: “Á đù, con đàn bà này cũng quá vô lương tâm, vừa mới đánh BOSS xong lại định thủ tiêu đồng đội?"
Kanzaki Rin chĩa kiếm vào hắn, cả giận nói: “Cậu cảm thấy trò hề này chơi vui lắm sao? Còn muốn sờ oppai của tôi, sao cậu không đi chết đi?"
Vừa nãy nàng thật sự tưởng Phương Thành sắp chết, gấp chết đi được, không ngờ vẫn bị thằng khốn này bỡn cợt, trêu chọc.
Phương Thành vỗ vỗ bụi bặm trên người đứng lên: “Không phải tôi chỉ đùa với cô để căng thẳng thôi sao, hơn nữa sờ oppai thì đã làm sao, thứ này mọc ra không phải để bị sờ hay sao?"
Kanzaki Rin nhất thời nghẹn họng không biết nên phản bác lý luận tà đạo của gã này như thế nào cho phải.
Phương Thành tiếp tục nói: “Tôi còn rất lễ phép hỏi ý kiến của cô, đâu có vô phép giống như cô, lần trước cô không hỏi tiếng nào đã bắt tôi làm tay sai. Tôi cũng không tính toán với cô, đương nhiên cho dù cô có hỏi thì tôi cũng sẽ không cho cô bắt, đàn ông cũng rất coi trọng trinh tiết..."
Phương Thành nói được phân nửa bèn im bặt, bởi vì sắc mặt của Kanzaki Rin càng ngày càng lạnh, ánh mắt càng ngày càng nguy hiểm, nói thêm gì đi nữa e rằng nàng sẽ không nhịn được xông lên cho mình một kiếm.
Vừa mới cùng nhau diệt BOSS, lại nội chiến thì không hay lắm.
Phương Thành đi tới bên cạnh xác của Kuroishi Yuto, đưa tay vào trong lồng ngực của y, mò tới trái tim.
Không có chuyện nào quan trọng bằng việc sờ xác chết, Phương Thành nghìn dặm xa xôi theo Kanzaki Rin chạy đến nơi này liều mạng, không phải chỉ vì chuyện này sao?
Lúc chạm tới trái tim, một luồng nhiệt đột ngột truyền vào cơ thể hắn qua kẽ tay.
Phương Thành nghĩ, vừa rồi cũng không phải là không mò trúng trái tim, nhưng phản ứng gì cũng không có, xem ra phải đánh chết rồi mới có tác dụng.
Cũng không biết có phải do đích thân mình giết hay không.
Cùng lúc với luồng nhiệt truyền tới, một vài dòng chữ cũng xuất hiện trong mắt của Phương Thành.
[Đang hấp thu năng lượng... ]
[Sinh mệnh + 1]
[Khoảng cách ngắn đột tiến + 1]
[Dòng máu cương huyết+ 1]
[Sinh mệnh (mảnh vụn 1/3)+ 1]
[Dòng máu điên cuồng (mảnh vụn 1/5)+ 2]
Sau khi nhìn thấy nhắc nhở thì Phương Thành đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó chính là cảm giác mừng rỡ như khi trúng số độc đắc.
Kuroishi Yuto không hổ là Vampire từng nuốt chửng đồng loại, sờ xác của y nhận được thu hoạch được vượt xa Yakawa Suzuka.
Trái tim của Yakawa Suzuka mang lại cho Phương Thành một năng lực hoàn chỉnh chính là 'Cao cấp khứu giác', còn lại đều là mảnh vụn, không cải thiện hiệu quả chiến đấu gì sất.
Mà trái tim của Kuroishi Yuto, chỉ năng lực hoàn chỉnh thôi đã có 2 loại, số lần sống lại +1, mảnh vụn sinh mệnh +2, mảnh vụn dòng máu điên cuồng +2.
Vừa rồi vì giết chết Kuroishi Yuto, Phương Thành để Kanzaki Rin đâm kiếm vào tim của mình, tiêu hao một lần cơ hội sống lại, chữ số trong mắt biến thành 1.
Giờ sau khi sờ xác chết, chữ số trong mắt lại biến thành 2, mảnh vụn sinh mệnh đã có 2 cái, thêm một cái nữa là có thể hợp thành 1 lần sống lại.
Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là năng lực Dòng máu cương thiết.
Năng lực kết tinh màu đỏ đã khiến Phương Thành cùng Kanzaki Rin chịu không ít khổ, giờ lại như bản năng in dấu thật sâu trên người Phương Thành, giúp hắn hiểu được cách sử dụng.
Kanzaki Rin nhìn thấy sau khi Phương Thành sờ soạng xác của Kuroishi Yuto, lộ vẻ mừng rỡ khôn xiết, nhịn không được nhíu mày.
Giờ nàng đã chắc chắn Phương Thành không dựa vào hút máu cùng nuốt chửng đồng loại để sinh tồn.
Nhưng có phải hắn có sở thích biến thái với xác chết hay không? Làm sao mỗi lần mò xác chết đều phấn khích đến vậy.
Cũng may Phương Thành đã nhanh chóng rút tay ra khỏi xác của Kuroishi Yuto, nếu hắn còn sờ tiếp nữa, chắc Kanzaki Rin phải đưa hắn đi khám bác sỹ tâm lý.
"Xem ra cậu thật sự không sợ vũ khí bạc."
Kanzaki Rin nhìn thoáng qua ngực của Phương Thành, vết thương trí mạng đã hoàn toàn khép lại, da dẻ căng mịn, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết bị thương.
Nàng lại cúi đầu nhìn kiếm bạc trong tay.
Do nguyên nhân dao găm quá ngắn lúc đâm Yakawa Suzuka, Kanzaki Rin đã đặc biệt tìm người đặc chế thanh kiếm dài bằng bạc này, rồi còn tìm Âm Dương Sư trong Cục giải quyết tại hoạ khai quang, tìm cha xứ ngâm nước qua nước thánh.
Hiệu quả rất tốt, một kích giết chết Vampire Kuroishi Yuto từng nuốt chửng đồng loại.
Nhưng lại hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Phương Thành.
"Vậy chắc là do tôi có năng lực miễn dịch tương đối mạnh đối với vũ khí bạc."
Phương Thành biện đại một lý do, trước hắn cũng do dự có nên phân rõ giới hạn với Vampire hay không, cứ coi mình như siêu năng giả là được.
Nhưng sau khi đọc hết tài liệu do Kanzaki Rin đưa cho, hắn lại hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ này, càng thêm kiên định quyết tâm giả dạng vampire.
Thế giới này mặc dù có siêu năng lực giả bẩm sinh, nhưng lợi hại nhất cũng chỉ tới trình độ cách không di động trang giấy.
Tính cả Kanzaki Rin, tất cả siêu năng lực giả đều do chính phủ bồi dưỡng ra, bất kỳ một siêu năng lực giả nào đều có hồ sơ chi tiết.
Nếu như đột nhiên lòi ra siêu năng giả Phương Thành có thân bất tử không phải do chính phủ bồi dưỡng, thì giá trị của hắn không cần nói cũng biết, ít nhất quan trọng hơn Vampire mấy ngàn lần.
Phương Thành cũng không phải sợ bị mang đi giải phẫu nghiên cứu, nhưng phương diện tự do chắc chắn sẽ bị hạn chế hơn, hơn nữa hắn cũng không tin tưởng đạo đức của chính quyền khu 11.
Cho nên cứ giả thành Vampire cho rồi, dù thân phận bại lộ, cũng sẽ không mấy ai để ý.
Nhìn Phương Thành không chịu nói thật, Kanzaki Rin cũng không truy hỏi, mối quan hệ hợp tác giữa hai người càng được củng cố, nàng cũng không muốn phá hỏng cục diện không dễ có này.
Sự thực chứng minh sự hợp tác giữa hai người vô cùng hữu ích, nhờ đó đã tiêu diệt được Vampire thứ hai.
Đơn đả độc đấu thì cả 2 đứa đều không phải là đối thủ của Kuroishi Yuto.
Sự căng thẳng của Kanzaki Rin rốt cuộc đã giảm bớt, trên mặt thậm chí còn lộ ra nụ cười nhạt.
Nàng cứ như đã thấy công tích đang vẫy tay mình.
Nhưng biểu cảm của Kanzaki Rin nhanh chóng chuyển sang đơ cứng, bởi vì nàng nhìn thấy xe hơi bị cắt nhỏ, còn có máy đông lạnh bị đâm cháy.
"Tiêu rồi, phải đền tiền."
Kanzaki Rin tự lẩm bẩm.
Phương Thành tò mò hỏi: “Đây không phải là đồ cô mua sao?"
Kanzaki Rin liếc nhìn hắn: “Cậu cho rằng mấy thứ này có tiền là có thể mua được?"
Hai chiếc máy làm đông lạnh nhanh không nói, thiết bị phóng laser loại nhỏ này trên thị trường không hề có bán, là thiết bị quân dụng đặc chủng.
Kanzaki Rin cũng dựa vào công tích lần trước tiêu diệt Yakawa Suzuka, mới có thể mượn chúng từ Cục giải quyết tai hoạ, nhưng nếu hư thì phải bồi thường.
May mắn chỉ phá hủy một máy, nếu như phá huỷ toàn bộ thiết bị, nàng thật sự phải xuất huyết rất nhiều.
Phương Thành vung tay lên: “Tiền tài là vật ngoài thân, sinh không mang tới chết không thể mang theo, người không sao mới là quan trọng nhất."
Kanzaki Rin trừng mắt nhìn hắn: “Vậy cậu giúp tôi đền tiền?"
Phương Thành suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Có thể!"
Kanzaki Rin lộ vẻ kinh ngạc, quỷ keo kiệt lại chịu bỏ tiền?
Phương Thành túi quần rách nát móc ra một tờ 6 hào, trịnh trọng nhét vào trong tay của Kanzaki Rin: “Đây là tiền cơm một ngày của tôi, xin giao cho cô, cô không nên phụ tâm ý của tôi."
Kanzaki Rin vò tâm ý của Phương Thành thành một cục, đập lên trên người hắn: “Cút!"
Sau đó nàng hai tay ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất: “Ôi... tôi không nên trông cậy vào kẻ khốn nạn như cậu!"
Hắn khó hiểu vô cùng, rõ ràng đã đánh thắng kẻ địch, sao lại đau đớn như sắp chết thế kia?
Phương Thành nhặt tờ 5 hào nhặt lên bỏ vào trong túi, nói với Kanzaki Rin: “Cô có mệt không, cần tôi cõng cô về nhà không?"
Kanzaki Rin buồn bực nói: “Không cần!"
"Vậy cô cõng tôi trở về đi, tôi mệt chết rồi."
Phương Thành nói xong bèn ngã lên trên người của Kanzaki Rin.