Người trung niên đưa bàn tay mảnh mai lên miệng, dùng lưỡi liếm những giọt máu còn sót lại trên đầu ngón tay.
Móng tay của y vừa nhọn vừa dài, nhìn từ xa chúng giống như móng vuốt của một loại mèo nào đó.
Y đẫ dùng móng tay để cắt đứt đầu của đầu mào gà.
Phương Thành thấy rất rõ ràng, vậy thì thật là so với hắn dùng khoái đao cắt đậu hủ còn muốn ung dung.
Sau khi đầu mào gà bị giết chết, lũ côn đồ lập tức ngừng hét, cứ như thể cổ bị bóp nghẹt.
Lửa giận của bọn họ giống như bị dội một chậu nước đá lên trên đầu, trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn lại nỗi sợ.
Như đã đề cập trước đó, trong thế giới đầy rẫy quái vật này, con người phải nắm vững những kiến thức cơ bản mới có thể sống sót lâu hơn.
Điểm quan trọng nhất trong mớ kiến thức này chính là -- không nên trêu chọc quái vật.
Đám xã hội đen càng phải ghi nhớ kỹ điểm này.
Dù sao chính phủ truy quét xã hội đen, còn phải để ý đến chứng cứ và mặt mũi, dù cho thật sự bị bắt, còn có thể dùng tiền để hối lộ.
Mà quái vật thì hoàn toàn không cần những thứ này, trước khi giết người, chúng không quan tâm đến việc điều tra xem bạn là một công dân vô tội hay một tên trùm thế giới ngầm đầy quyền lực.
Sau khi người trung niên dùng thủ đoạn khủng bố cắt đầu của đầu mào gà, không hề phải chịu lửa giận của lũ côn đồ, chỉ nhìn thấy những khuôn mặt hoảng sợ tột cùng.
Người trung niên tỏ ra vô cùng thích thú.
Y tên là Kuroishi Yuto, không lâu trước đây chỉ là một nhân viên tầm thường cày ngày cày đêm, ngày ngày bị xã hội vô tình bóc lột.
Những lời mắng mỏ của sếp và sự cằn nhằn của vợ như bùa đòi mạng, khiến y nảy sinh ý định tự sát, thậm chí cả di thư cũng đã viết xong.
Sau một đêm say rượu nôn oẹ trong con hẽm vắng, Kuroishi Yuto đã biến thành quái vật.
Y không hề giận dữ, ngược lại mừng như điên, trước tiên về nhà hút khô máu bà vợ thường xuyên lẳng lơ với lão Vương sát vách.
Sau đó vào một đêm nọ, y len lén bắt sếp đến ngoại ô, rồi hành hạ đến chết.
Trong tiếng than khóc của sếp, Kuroishi Yuto có một loại cảm giác mình đã siêu việt chúng sinh, là kẻ thượng đẳng.
Y không còn ràng buộc nào nữa, có thể sống không cần kiêng dè đứa nào.
Y vô cùng hưởng thụ và kích thích khi chứng kiến tiếng kêu la và ánh mắt sợ sệt của lũ người bình thường, những thứ này những người phụ nữ luôn giả vờ ưỡn ẹo ở trên người hắn trong quán bar.
Cái xác không đầu cuối cùng cũng trượt khỏi mô-tô, rồi ngã rầm xuống đất.
Đây dường như là một ngòi nổ, ngay lập tức thổi bùng lên cơn hoảng loạn đang kìm nén của lũ côn đồ.
Trong những tiếng la hét, chúng hoảng sợ quay xe bỏ chạy, một số đứa còn hoảng loạn tung xe vào nhau, biến nơi này thành hiện trường của một vụ tai nạn xe.
Kuroishi Yuto đột nhiên biến mất khỏi vị trí đang đứng.
Ngay sau đó là cảnh lũ côn đồ trốn chạy đầu thân tách làm lìa, thân thể ngã trên mặt đất, đầu văng ra thật xa, làm bạn cùng đầu mào gà.
Người thường chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng đen loé lên trong đêm, mỗi lần lóe lên bèn có một cái đầu rơi rụng.
Phương Thành thì thấy rất rõ ràng, Kuroishi Yuto để áo khoác tung bay, khiến y trông giống như một con con dơi khổng lồ.
Y không chạy bằng hai chân, mà nhảy lên.
Nhảy ngay tại chỗ, búng lên, đuổi theo đám côn đồ trốn chạy, duỗi tay vặt đầu của bọn chúng.
Tốc độ này sức mạnh này, tuyệt đối mạnh hơn Yakawa Suzuka nhiều.
Phương Thành và cả Kanzaki Rin núp ở phía xa dùng máy bay không người lái rình coi, đều hoảng loạn khi thấy cảnh Kuroishi Yuto giết chóc.
Đây chắc chắn là một Vampire từng nuốt chửng đồng loại, nó không còn ở cấp độ có thể giải quyết bằng quyền cước thông thường.
Cuộc theo dõi hôm nay e rằng cũng sớm đã bị y phát hiện.
Mẹ kiếp, đêm nay sẽ có trận ác chiến rồi.
Chưa đến ba mươi giây, lũ Bōsōzoku trốn chạy đã bị tàn sát toàn bộ.
Bãi đất trống này đã biến thành lò sát sinh, khắp nơi đều vương vãi máu tươi và tay gãy chân cụt, mùi máu tươi tanh hôi khiến người ta buồn nôn.
Kuroishi Yuto lại quay về trước mặt của Phương Thành, móc từ trong ngực ra một chiếc khăn tay, rồi nhẹ nhàng lau vết máu dính trên tay.
Y tò mò nhìn Phương Thành: “Chú em lại ở chung với con người, lại còn giải cứu thức ăn của anh, nếu như không phải mùi vị sẽ không sai, anh cứ tưởng chú không phải là Vampire."
Phương Thành cảm giác bàn tay đang túm lấy vạt áo mình bỗng nhiên siết chặt.
Hắn quay đầu nhìn lại, nữ sinh cấp ba bên cạnh nhìn hắn với vẻ mặt vô cùng hoài nghi.
Phương Thành đẩy ra bàn tay của cô đang túm lấy vạt áo của mình, nhỏ giọng nói: “Mang bọn họ chạy khỏi nơi này."
Nữ sinh cấp ba thều thào: “Nhưng... anh..."
Phương Thành rất khó chịu thúc giục: “Mấy đứa lưu lại chỉ tổ vướng tay, lát nữa ngộ thương thì anh không trả tiền thuốc đâu nha, chạy mau."
"Em... em hiểu."
Nữ sinh cấp ba không lề mề như đám con gái mít ướt, ngược lại vô cùng quả đoán.
Cô kéo tay của cậu bé, nói với những người khác: “Mọi người ơi, nơi đây rất nguy hiểm, chúng ta mau chạy thôi."
Nhưng đám người này đã cứng đờ rồi, họ sớm đã bị Kuroishi Yuto doạ cho sợ mất mật, không dám chạy trốn ngay trước mặt của Kuroishi Yuto.
Kuroishi Yuto thích thú nhìn bọn họ, đột nhiên nói: “Muốn chạy cứ chạy, trước mỹ thực chân chính, thì đống cá ươn chúng mày chỉ khiến tao mất khẩu vị."
Lúc y nói câu này, ánh mắt nhìn chằm chằm Phương Thành, 'mỹ thực chân chính' là chỉ người nào, không cần nói cũng biết.
"Mọi người ơi, quái vật... nói tất cả có thể chạy, chúng ta chạy mau."
Nữ sinh cấp ba gấp muốn chết, ra sức lôi kéo những người khác.
Dưới sự cố gắng của cô, những người này rốt cục do do dự dự bước ra bước đầu tiên.
Nhìn thấy Kuroishi Yuto thật sự không có phản ứng, họ mới bắt đầu lảo đảo chạy ra bên ngoài.
Sau khi nữ sinh cấp ba chạy ra một khoảng cách, vừa quay đầu nhìn Phương Thành, bỗng nhiên la lớn: “Em tên là Iemitsu Mirai, anh đừng chết nha!"
Phương Thành quay đầu nhìn sang, cũng hét lên: “Đi chết đi cái đồ miệng quạ đen, em có chết thì anh cũng chưa chết, cút! Cút xa chừng nào tốt chừng nấy!"
Cô gái này bị điên rồi, đối đầu với kẻ địch mạnh lại áp flag chết chắc cho hắn.
Còn may hắn nhanh tay lẹ mắt trực tiếp nhổ bỏ flag này, nếu không... đêm nay lại chết một lần nữa.
Iemitsu Mirai cũng bị Phương Thành dọa sợ, vội vã quay đầu chạy ra bên ngoài.
Cảnh tượng "cảm động lòng người" này khiến cho Kuroishi Yuto bật cười.
Y dùng khăn tay chấm chấm khóe mắt: “Xem ra chú em rất quan tâm những thức ăn này, dường như anh không nên thả chúng đi, để lại chúng để uy hiếp chúng thì hay hơn nhỉ?"
Nói xong, Kuroishi Yuto giơ tay lên, nhắm ngay những người chạy đang trốn vỗ tay cái độp.
Kế đó một tiếng 'bùm' vang lên, cô gái chạy trước tiên lập tức nổ tan xác.
Một lượng lớn gai nhọn màu đỏ như máu đâm xuyên từ trong cơ thể ả ra ngoài, khiến toàn thân ả biến thành một con nhím.
Người phía sau nhìn thấy cảnh tượng này, thì đều hét lên vì quá hoảng sợ.
Kuroishi Yuto thích thú nhìn về phía Phương Thành, muốn thấy biểu cảm vừa kinh vừa sợ của hắn.
Nhưng y chỉ thấy gương mặt không cảm xúc của Phương Thành, ngay cả ánh mắt dường như cũng không có gì thay đổi.
"Chú em nhẫn nhịn hay đang giận dữ?"
Kuroishi Yuto lại cười rồi vỗ tay cái bộp, lại có một cô gái bị gai nhọn xuyên thủng từ trong cơ thể ra ngoài.
Y sớm đã giở trò ở trong cơ thể của những người này, cố ý thả họ đi chỉ vì muốn trêu tức Phương Thành.
Nhưng xem ra không có hiệu quả, đánh chết hai người mà Phương Thành ngay cả nhịp thở cũng không đổi.
Bị Takeda Masumi đánh liên tục 3 ngày, hắn sớm đã học được cách khống chế cảm xúc của mình.
"Anh sai rồi, chú và anh giống nhau đều là quái vật máu lạnh, làm sao có thể giận dữ vì một đống thức ăn chứ, vậy cứ giết hết chúng cho xong."
Kuroishi Yuto cười giang hai tay ra.
"Bộp!"