Satō Hayato ôm đầu, bị 3 nữ sinh vây quanh đấm đá liên tục.
Trên thực tế, nếu như hai bên thật sự đánh nhau, cho dù Satō Hayato rất yếu ớt, là nam sinh, 3 nữ sinh cũng không thể đánh hắn dễ dàng như vậy.
Đáng tiếc Satō Hayato không dám đánh nữ sinh, thậm chí không dám mang cái tiếng đánh nhau với nữ sinh, nếu chuyện này đồn ra ngoài, thì gã sẽ mất hết mặt mũi.
Cho nên gã mới để mặc cho gái đánh, hi vọng những nữ sinh này trút giận xong, sẽ không ăn hiếp Sayaka-san nữa.
"Mấy cậu... mau dừng lại, đừng đánh nữa!"
Asaka Myōe đi lên muốn kéo mở ba người: “Junko-chan, đừng đánh nữa."
Nữ sinh tóc ngắn Watana Junko dễ dàng đẩy ngã Asaka Myōe xuống đất, cười lạnh nói: “Asaka, bọn tao chưa xử mày xong đâu."
Nàng vừa nói vừa giơ chân lên, đá về phía Asaka Myōe.
Asaka Myōe vô thức dùng hai tay ôm đầu, nhưng lại không thấy đau, ngược lại nghe thấy một âm thanh vừa to vừa rõ.
- Bốp!
Watana Junko hai tay ôm mông, phát ra tiếng thét chói tai: “A -- "
Nàng vọt lên phía trước hai bước, mới xoay người lại căm tức nhìn người đánh lén phía sau.
2 nữ sinh khác cũng dừng đấm đá nhìn sang, thì thấy một nam sinh xa lạ đang cầm một nhánh cây.
Watana Junko cảm giác mông rất đau rát, nhất định là trầy da.
Nàng đến mức đôi mắt giận đỏ bừng, rít lên: “Mày là ai?"
Phương Thành dùng cành cây chỉ vào ba người, nghiêm nghị nói: “Tao chỉ là một người qua đường, ghét nhất là loại người xấu xa lấy đông hiếp ít chúng mày, có gan thì solo."
Asaka Myōe ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: “Phương-kun?"
Hay lắm, đồng đội heo kêu lên như thế, 3 người Watana Junko lập tức hiểu đây cũng là một nam sinh đến giúp Asaka.
Watana Junko tức bể phổi, lao tới muốn đánh Phương Thành, hai nữ sinh khác cũng không ngoại lệ.
Phương Thành ung dung né tránh đòn cào của các nàng, nhánh cây trong tay xoay như quạt điện, không ngừng rơi vào mông của các nàng, bắp đùi cùng trên cánh tay.
Kèm theo tiếng ‘bép bép’ kịch liệt, 3 nữ sinh bị Phương Thành nhảy lên nhảy xuống như vịt.
Watana Junko hổn hển đuổi theo Phương Thành, kết quả đuổi không kịp không nói, còn bị Phương Thành quất cho đùi đầy vết đỏ.
Nàng càng tức càng gấp, nước mắt dần đong đầy khoé mắt, rốt cục đặt mông ngồi dưới đất, suy sụp khóc lớn.
"Hu hu... mày là thằng khốn kiếp... huhu... mày đừng chạy..."
2 nữ sinh khác cũng vừa trừng mắt Phương Thành, vừa lau nước mắt.
Satō Hayato từ dưới đất bò dậy, thấy thế không đành lòng nói: “Phương-san..."
Phương Thành cười nói với gã: “Muốn cầu xin sao? Mời tớ ăn bữa trưa, tớ tạm tha các nàng."
Satō Hayato có chút do dự, chủ yếu là sợ Asaka Myōe hiểu lầm, nhưng nước mắt của 3 nữ sinh vẫn khiến gã mềm lòng.
Liếc nhìn Asaka Myōe, thấy nàng cũng có vẻ không đành lòng, Satō Hayato gật đầu nói: “Không thành vấn đề."
Phương Thành mới ngừng tay, nói với 3 người: “Nói đi, tại sao lại bắt nạt Asaka?"
Watana Junko vừa khóc vừa lớn tiếng nói: “Ai ăn hiếp nàng... huhu... Rõ ràng là ngày hôm qua ả đánh tao trước... tao chỉ muốn báo thù thôi..."
"Không thể nào!"
Phương Thành vẫn chưa trả lời, Satō Hayato đã kích động hét lớn: “Asaka- san dịu dàng như vậy, sao có thể đánh người được, đừng có vu oan cho bạn ấy."
Watana Junko cũng hét lên với Satō Hayato: “Vậy tự mày hỏi ả đi!"
Phương Thành nhìn sang Asaka Myōe, phát hiện sắc mặt của nàng tái nhợt, hai bàn tay đan vào nhau, ánh mắt trốn tránh: “Không phải tớ... tớ không có... tớ không có đánh..."
Satō Hayato lập tức nói: “Xem đi, Asaka- san cũng nói không có."
Watana Junko giận dữ mắng Asaka Myōe: “Asaka, mày không biết xấu hổ, dám làm không dám nhận, hôm qua rất nhiều người nhìn thấy mày đánh tao."
"Không phải tớ! Mấy người nhận lầm người rồi!"
Asaka Myōe dùng giọng kinh hoảng đáp trả, sau đó hai tay ôm đầu, xoay người chạy trốn.
"Asaka-san?"
Satō Hayato hét lên muốn đuổi theo, lại bị Phương Thành kéo lại.
Phương Thành nhét nhánh cây vào trong tay gã, lại vỗ vai gã: “3 Imouto này giao cho cậu xử lý, nhớ phải mua bữa trưa giúp tớ."
"Hả?"
Satō Hayato sững sờ, chờ phản ứng thì Phương Thành đã đi xa.
Gã chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy 3 nữ sinh đang dùng ánh mắt như phun lửa căm tức nhìn gã.
"Phương-san, cậu chờ tớ một chút!"
Satō Hayato sợ hãi vất lại cành cây, đuổi theo hướng Phương Thành.
...
Lúc trở lại phòng học, Phương Thành không thấy bóng dáng của Asaka Myōe, nhưng phát hiện cặp sách trên bàn học của nàng đã biến mất.
Mấy tiết buổi chiều, Asaka Myōe cũng không xuất hiện nữa, chắc về sớm rồi.
Hồi trưa, bộ dáng lúc nàng bị Watana Junko chỉ trích, chẳng khác gì chưa đánh đã khai.
Nhưng Phương Thành rất khó tin Asaka Myōe lại đánh người, hơn nữa còn chủ động đánh người.
Có thể có bí ẩn khó nói, người thành thật thỉnh thoảng nổi giận sẽ rất đáng sợ.
Lúc tan học, Phương Thành đang chuẩn bị ra đi, Satō Hayato lo lắng tìm tới hắn: “Phương-san, Asaka-san đã biến mất cả buổi chiều rồi, có xảy ra chuyện gì không?"
Phương Thành lấy smartphone gọi cho Asaka Myōe, thuận tiện mở loa ngoài.
Nhanh chóng được kết nối.
"Asaka, cậu không sao chứ?"
"Cậu không sao, Phương-kun, chuyện buổi trưa cám ơn cậu."
"Không cần khách sáo."
"Còn nữa Satō-san, nói hộ tớ tiếng cám ơn với cậu ấy."
Satō Hayato nghe thấy lời nói của Asaka Myōe, kích động đến mức mặt đỏ bừng.
Phương Thành cười nói: “Satō-san giờ đang ở trước mặt của tớ, vui vẻ hoa tay múa chân, giống như tinh tinh động đực..."
Satō Hayato lanh lẹ xông lên, lấy tay che miệng của Phương Thành, vẻ mặt cầu xin.
"Ơ? Satō-san làm sao vậy?"
"Không có gì, cậu ấy muốn thảo luận eromanga cùng tớ, cứ như vậy đi."
Phương Thành không hỏi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vào buổi trưa, cũng như Asaka Myōe không hỏi vì sao hắn không đến trường.
Thấy Phương Thành kết thúc trò chuyện, Satō Hayato thở phào nhẹ nhõm, ngay cả khi muốn thổ lộ, gã cũng muốn tự mình đi thay vì nói qua miệng bên thứ ba.
"Phương-san!"
Satō Hayato thành thật nói: "Chúng ta hãy điều tra xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Asaka-san ngày hôm qua!?"
Phương Thành xốc lên cặp sách: “Cậu đi đi, chúc cậu thành công."
Satō Hayato giật mình nhìn hắn: "Không phải Asaka-san là bạn của cậu sao? Chẳng lẽ anh không quan tâm rốt cuộc ngày hôm qua cậu ấy xảy ra chuyện gì sao?"
"Tớ rất quan tâm."
Phương Thành tự tay vỗ vỗ bả vai của Satō Hayato: “Nhưng gia cảnh của tôi bần hàn, phải làm thuê mới có thể sống qua ngày, nếu không... sẽ chết đói, thật sự không có thời gian làm việc khác, mới giao lại nhiệm vụ gian khổ, vinh quang này cho cậu, đừng khiến tớ thất vọng."
Satō Hayato biểu tình kiên định: “Cậu yên tâm đi Phương-san, tớ nhất định sẽ tra ra chân tướng, sẽ không để cậu thất vọng."
"Đi thôi đi thôi, chúc cậu võ vận hưng thịnh, kỳ khai đắc thắng."
Sau khi đuổi đi Satō Hayato, Phương Thành mới chậm rãi rời khỏi trường học.
Nếu như Asaka Myōe chủ động mở miệng nhờ giúp đỡ, có lẽ Phương Thành sẽ giúp, hoặc giống như buổi trưa chuyện xảy ra ngay ở trước mắt, tiện tay giúp đỡ.
Trừ cái đó ra, Phương Thành thật sự không có hứng thú chủ động tìm thêm việc.
Trong tình huống hiện tại, hắn thực sự không muốn giao du quá nhiều với người bình thường, lỡ xảy ra chuyện, sẽ chính là hại người hại mình.
Chủ yếu là sợ có gánh nặng, sẽ xuất hiện loại tình huống cẩu huyết bằng hữu bị bắt cóc bị uy hiếp các kiểu.
Chỉ cần mình vẫn còn là cô nhi, sẽ không có nhược điểm.
Ra trường, Phương Thành đi về phía trạm xe lửa, nhân tiện nghĩ xem tối nay ăn gì.
Một nữ sinh cấp ba xinh đẹp bỗng nhiên nhảy ra từ khúc quanh.
"Này, lại gặp mặt."