Mục lục
Ta Bị Vampire Cắn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

4: Ảnh nghệ thuật hoàn mỹ

Máy liên lạc vẫn còn rung, cứ như đang thúc giục Phương Thành đưa ra lựa chọn.

Phương Thành còn đang do dự, nhưng thời gian kéo dài càng lâu, lại càng có nguy cơ bại lộ.

Mà tim của Kanzaki Rin cũng như ngừng đập theo sự do dự của Phương Thành.

Một khi cộng sự của cô ta phát hiện tình huống có vấn đề, kết thúc yêu cầu liên lạc, thì có thể đẩy Phương Thành tới khả năng nghiêm trọng nhất -- giết chết cô ta!

Bàn tay của cô thấm ra mồ hôi, bắp thịt căng cứng, tựa như một con báo săn đang ẩn núp.

Nếu quả thật xuất hiện tình huống xấu nhất, cô đành phải liều mạng.

Ngắn ngủi này một hồi, mỗi một giây đều dài dằng dặc khác thường, bầu không khí cực kỳ ngột ngạt bao phủ giữa hai người.

Kanzaki Rin gần như muốn không chịu nổi loại áp lực này, đang lúc cô không nhịn được muốn phản kháng, Phương Thành rốt cục động.

Nhịp tim của Kanzaki Rin theo động tác của hắn dừng lại trong nháy mắt.

Nhưng Phương Thành chỉ vặn to loa của máy liên lạc, sau lùi một bước, làm động tác mời với Kanzaki Rin.

Hắn cuối cùng vẫn đưa ra lựa chọn ít mạo hiểm nhất.

"Phù…"

Kanzaki Rin thở phào nhẹ nhõm thật sâu, cô cảm thấy nội y của mình đều đã mồ hôi thấm ướt.

"Kanzaki? Cậu không sao chứ?"

Trong máy bộ đàm truyền tới âm thanh lo lắng từ một người nam, nghe thì có vẻ tuổi rất trẻ.

Kanzaki Rin hít sâu hai cái, hồi phục bình thường: “Tớ không sao!"

Người nam thở phào nhẹ nhõm: “Không sao là tốt rồi, lâu như vậy không nhận điện, tớ còn tưởng rằng cậu đã xảy ra chuyện."

Phương Thành cũng thở phào theo, Kanzaki Rin rất thông minh, hiểu rõ tình cảnh hiện tại.

Dù cô có thể gọi cộng sự tới, trong khoảng thời gian này cũng cũng đủ để Phương Thành chơi chết cô ba lần, bốn lượt.

Người nam kia lại hỏi: “Kanzaki, cậu bắt được kẻ kia chưa?"

Tim của Phương Thành tâm lại ngừng đập một nhịp.

Kanzaki Rin liếc mắt nhìn Phương Thành, tỉnh queo đáp: “Không tìm được người."

"Cần tớ tới giúp cậu không?"

"Không cần, tớ sẽ về đội nhanh thôi."

Dứt lời, Kanzaki Rin chủ động tắt máy liên lạc.

Phương Thành kinh ngạc nhìn cô ta, đây là ý gì?

"Làm vụ giao dịch đi, đồng học."

Kanzaki Rin không có chút tự giác về thân phận tù binh, ngược lại có loại thái độ đổi khách thành chủ: “Cậu thả tôi đi, tôi sẽ làm như không thấy cậu."

Phương Thành há to mồm: “Còn có thể như vậy?"

Kanzaki Rin thản nhiên dựa lên ghế sa lon, nếu như bỏ qua dây trói mai rùa trên người, thì khá ngả ngớn: “Vì sao không thể? Tòa thành thị này cất giấu vô số quái vật và ngoại tộc, bắt cũng bắt không hết, nhiều thêm một cậu cũng không sao, tôi cũng không phải loại người tuyệt đối thờ phụng chính nghĩa."

Tuyệt đối thờ phụng chính nghĩa, là chỉ loại người trong mắt không lọt hạt cát, thiết diện vô tư.

Loại phẩm chất này tuy hiếm thấy, nhưng không phải là không có, nhất là trên những người trẻ tuổi chưa từng nếm trải hiểm ác của cuộc đời.

Phương Thành có cái nhìn khác đối với người phụ nữ này, dù tuổi tác không lớn, nhưng rất “trơn” nha.

Chỉ là “trơn” về tư duy, đừng hiểu lầm.

"Thả cô đi, cô quay đầu kêu người đến bắt tôi thì biết làm sao?"

Kiba thật sự không tin tưởng cô nàng này.

Kanzaki Rin mỉm cười, tràn đầy tự tin: “Cậu không có lựa chọn khác."

Phương Thành nghiêm mặt không lên tiếng, tức giận, nhưng không tài nào phản bác.

Hai người dùng ánh mắt giằng co một lúc, Phương Thành bỗng nhiên cười, xoay người rời khỏi phòng khách, chờ hắn lần nữa trở về, trong tay có thêm một chiếc smartphone cũ và một chai sữa chua.

Smartphone cũ này là năm ngoái nguyên chủ đổi, nhét vào trong ngăn kéo phòng ngủ, sạc đầy điện còn có thể sử dụng.

Phương Thành cười nói với Kanzaki Rin: “Tôi trên nguyên tắc đồng ý đề nghị của cô, không ngại tôi làm chút bảo hiểm chứ!?"

Kanzaki Rin lúc thấy smartphone bèn cảm thấy không lành, cô vẫn cố ra bộ lạnh lùng girl: “Cậu muốn làm gì?"

"Làm gì hả? Cô cảm thấy trai đơn gái chiếc quá nửa đêm ở cùng nhau còn có thể làm gì?"

Phương Thành xoa xoa tay cười khửa khửa đi tới.

Mặt của Kanzaki Rin tái mét.

"Cậu muốn làm gì? Dừng tay!!"

Cô hét rầm lêm, ở trên ghế sa lon xoay thành sâu lông.

Mặc kệ cô thông minh láu cá bao nhiêu, nhưng rốt cuộc chỉ là một cô bé 17, ở vào thời điểm này không có khả năng giữ được tỉnh táo.

"Cô chớ lộn xộn, tôi sẽ làm gì cô cả."

"Cút ngay, biến thái chết tiệt nhà cậu! Đừng đụng vào tôi!!"

Phương Thành mất rất nhiều công sức mới cởi cổ áo của Kanzaki Rin ra được, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.

Sau đó hắn cầm sữa chua, mở ra uống một ngụm, còn dư đổ lên trên người của Kanzaki Rin.

Kanzaki Rin đã hiểu Phương Thành định làm gì, cô bi phẫn nhìn Phương Thành, trong lòng hung hăng chửi bới.

Người kia, vừa biến thái lại quá mức vô sỉ, về này sau tốt nhất đừng rơi vào trong tay của tôi.

Phương Thành cầm lấy smartphone bấm tách tách, mỗi góc độ đều chụp mấy bức, lưu lại gương mặt xinh đẹp của Kanzaki Rin thật kỹ.

Vừa chụp vừa tấm tắc khen hay, tác phẩm này thật sự quá hoàn mỹ.

Sữa chua màu trắng, cổ áo mở rộng, trói kiểu mai rùa tràn ngập tính nghệ thuật, còn có vẻ mặt trong bi phẫn lại mang theo vẻ ngượng ngùng của Kanzaki Rin, mọi thứ bổ sung cho nhau rất tốt.

Cho dù ai chứng kiến hình ảnh như vậy, đều sẽ không cảm thấy đây là trò đùa.

Sau khi chụp xong, Phương Thành mang smartphone trở về phòng ngủ, chuyển hình ảnh trong smartphone vào máy vi tính.

"Tôi đã chuyển hình ảnh vào tài khoản cá nhân, hẹn đúng giờ sẽ gửi đi, hiện giờ tôi sẽ thả cô đi. Nếu như cô nuốt lời, vậy những tấm hình này sẽ đăng lên Internet, tin chắc hội anh em thiện lành trên mạng đều rất vui lòng thưởng thức những thứ tác phẩm nghệ thuật này."

Phương Thành cười nói với Kanzaki Rin: “Nếu như cô ngoan ngoãn rời khỏi, đồng thời sau này không muốn đến làm phiền tôi, tôi đây có thể bảo đảm những tấm hình này tuyệt sẽ không có kẻ thứ ba nhìn thấy, thế nào?"

Còn có thể thế nào, Kanzaki Rin chỉ có thể dằn lửa giận xuống, khuất nhục đồng ý.

Phương Thành cởi sợi dây trên người của Kanzaki Rin, giữ một khoảng cách không gần không xa với cô ta.

Kanzaki Rin yên lặng đem áo cài nút, dùng khăn giấy đem trên người sữa chua nghiêm khắc lau, lau xong sau đứng lên, nhìn cũng không nhìn Phương Thành, đi nhanh đi về phía cửa chính, cứ như muốn mau chóng rời khỏi nơi này.

Phương Thành chăm chú nhìn bóng lưng của Kanzaki Rin, nhìn cô ta đi tới trước cửa lớn bỗng dừng bước, rồi xoay người lại.

"Cậu cho rằng như vậy là kết thúc rồi à?"

Giọng của Kanzaki Rin hơi trào phúng.

Phương Thành biến sắc: “Cô muốn đổi ý?"

"Đương nhiên không phải, tôi là người giữ chữ tín."

Kanzaki Rin mỉm cười: “Nhưng chắc cậu chưa biết nữ Vampire cắn cậu là ai, nàng gọi là Isis, biệt hiệu Blood Queen, là một quái vật vô cùng đáng sợ."

Trong đầu của Phương Thành hiện lên khuôn mặt của cô nàng tóc vàng, không ngờ đối phương còn có biệt hiệu tuổi nổi loạn như thế.

"Liên quan gì đến tôi, lẽ nào bị ả cắn một cái thì coi như là người của ả?"

"Ngươi đoán đúng rồi."

Giọng của Kanzaki Rin hình như có chút hả hê.

"Blood Queen có một hành vi rất ác liệt, đó chính là đến chỗ nào đều sẽ tạo ra rất nhiều Vampire, những Vampire này sẽ tàn sát cắn nuốt chửng lẫn nhau, chỉ có kẻ mạnh mẽ nhất mới có thể sống sót. Tôi không biết ả ở Tokyo chế tạo bao nhiêu Vampire, nhưng số lượng tuyệt đối sẽ không ít, đám Vampire này rất nhanh sẽ tìm tới cửa, cậu nhất định phải chết."

sau khi Phương Thành nghe xong cau mày, bộ dạng như đau trứng(bi).

Kanzaki Rin khoanh hai tay lại: “Bây giờ biết sợ rồi sao?"

Phương Thành nhìn cô ta, giễu cợt nói: “Đó là chuyện sau này, giờ cô cút nhanh cho tôi, tiện đóng cửa luôn đê."

"Cậu. . ."

"Cậu cái gì mà cậu, cút nhanh."

Kanzaki Rin hung ác trợn mắt nhìn Phương Thành, xoay người rời khỏi, hung hăng đóng cửa lại cái rầm.

"Đồ điên!"

Phương Thành hét lớn về phía cửa lớn.

Sau khi xác định Kanzaki Rin đã thật sự rời đi, lúc này Phương Thành thở phào, lập tức nằm lăn ra ghế sa lon.

Nằm lì một lúc, hắn lại lần nữa đứng lên, đi vào phòng tắm, kiểm tra con mắt trong gương.

Số 4 trong mắt, đã biến thành 3.

...

Sau khi Kanzaki Rin rời khỏi nhà của Phương Thành, sắc mặt nhanh chóng hồi phục bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra có chút gì tức giận.

Cô đi xuống dưới căn nhà trọ, một nam sinh mặc đồng phục tác chiến màu đen đang đợi.

Nam sinh này có gương mặt anh tuấn, khí chất trầm ổn; nhưng tuổi tác cũng chỉ khoảng 17 tuổi, cũng là học sinh 11 giống Kanzaki Rin.

"Kanzaki!"

Nam sinh ân cần chào đón, nhìn thấy Kanzaki Rin bình yên vô sự mới thở phào nhẹ nhõm.

Hai người đều là thực tập sinh của Cục giải quyết thiên tai, đêm nay hợp tác hành động, phụ trách xử lý loại tay mơ như Phương Thành.

Còn về Blood Queen gây ra hỗn loạn lớn, đương nhiên có người lợi hại hơn đi đối phó.

"Aoki, đã để cậu chờ lâu, rất xin lỗi, không tìm được mục tiêu."

Kanzaki Rin tỉnh queo nói sạo, từ biểu cảm đến giọng nói hoàn toàn nhìn không ra kẽ hở.

Aoki Yusuke vội vàng nói: “Không sao, đợi tên quái vật này tấn công người sống sẽ bị bại lộ hành tung, đến lúc đó bắt lại cũng không muộn."

Kanzaki Rin gật đầu: “Vậy đi thôi, trung tâm chỉ huy đã ra lệnh chúng ta tập kết."

Cô cất bước đi về phía trước, Aoki Yusuke đang muốn đuổi theo, mũi ngửi một cái, nghi ngờ hỏi: “Sao lại có mùi sữa chua?"

Biểu cảm của Kanzaki Rin cứng đờ, tốc độ đi càng lúc càng nhanh.

Aoki Yusuke nhìn cô vội vã rời đi, vừa quay đầu nhìn thoáng qua căn nhà trọ, trong mắt lóe lên vẻ nghi ngờ.

. . .

Lúc Kanzaki Rin cùng Aoki trở lại trung tâm chỉ huy tác chiến, phần lớn thực tập sinh đều đã phản hồi.

Những thực tập sinh này tuổi tác không lớn, nhỏ nhất thậm chí chỉ có 15 tuổi, vẻ mặt non nớt.

Sau khi trở về, Kanzaki Rin phát hiện bầu không khí tại trung tâm chỉ huy rất nặng nề, ai cũng vội vã, vẻ mặt căng thẳng.

Aoki Yusuke gọi một thực tập sinh: “Kujou, đã xảy ra chuyện gì?"

Kujou Go nhìn thoáng qua Kanzaki Rin, nhỏ giọng nói: “Đội cơ động SAT thương vong thảm trọng, bị Blood Queen giết rất nhiều người."

Kanzaki Rin và Aoki Yusuke đồng loạt giật mình.

Đội cơ động SAT là lực lượng vũ trang của Cục giải quyết tai hoạ, trang bị hoàn mỹ huấn luyện nghiêm khắc, sức chiến đấu vượt xa quân đội thông thường, có thể nói át chủ bài trong át chủ bài.

Sau khi phát hiện Blood Queen xuất hiện ở Tokyo, Cục giải quyết tai hoạ nhanh chóng phái Đội cơ động SAT tiến hành xua đuổi.

Chú ý là xua đuổi, mà không phải đánh chết, bởi vì làm không nổi.

Không ngờ chỉ là xua đuổi cũng sẽ có thương vong lớn đến vậy.

Sắc mặt của Kujou Go trắng nhợt, nhỏ giọng nói: “Quái vật cấp tai hoạ quả nhiên rất đáng sợ, Blood Queen vẫn còn ở Tokyo, những thực tập sinh như chúng ta có khi nào cũng bị phái qua ngăn cản ả hay không?"

Aoki Yusuke đang muốn nói tiếp, một quan chỉ huy trung niên đi tới, giận dữ hét với ba người: “Mấy đứa này, tụm năm tụm ba cái gì hả, còn không mau tập hợp!"

"Vâng!"

Ba người đồng loạt hô vâng, sau đó nhanh chóng chạy chậm đến điểm tập hợp.

Tối nay Tokyo, đã định trước sẽ không yên bình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK