Mục lục
Ta Bị Vampire Cắn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đội trưởng, chúng ta đã mang thằng đó đến."

Morishita Yamato cũng không dừng việc luyện tập úp rổ, hai tay cầm bóng, nhìn chằm chằm vào lưới rổ.

Miyamoto Masami cầm một ly trà sữa đang mải chơi smartphone, nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt hơi sáng lên: “Wow, đẹp trai quá."

Phương Thành đột nhiên cảm giác cô gái này có gu thẩm mỹ không tệ,... ít ra... còn rất tinh mắt.

"Bụp!"

Morishita Yamato ném bóng ở vạch 3 điểm, trúng ngay chính giữa lưới rổ.

Sau đó đi lấy khăn mặt lau mồ hôi, dùng giọng điệu cao ngạo mở miệng nói: “Phương Thành, có người nhìn thấy hôm nay mày đã gặp bạn học Kanzaki, đúng không?"

Phương Thành không hề bất ngờ, hắn đã sớm đoán được rất có thể dính dáng đến Kanzaki Rin.

Hắn mỉm cười nói: “Gặp một lần, có chuyện gì sao?"

Morishita Yamato vứt khăn mặt xuống, xoay người nhìn Phương Thành: “Mày có quan hệ như thế nào với bạn ấy?"

Phương Thành thành thật trả lời: “Không có quan hệ gì, chỉ biết chút chút."

"Thế à? Mày quen bạn ấy như thế nào?"

"Cùng học một trường, biết nhau không phải rất bình thường sao?"

"Bình thường?"

Khóe miệng của Morishita Yamato hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười khá đáng sợ.

"Mày có biết có bao nhiêu người muốn làm quen nàng cũng không được không?"

Hắn cất bước đi về phía Phương Thành, mang theo cảm giác áp bức rất rõ ràng.

Nếu là học sinh bình thường thì đã sợ đến mức chân tay run rẩy, hai thành viên clb bóng rổ ở hai bên càng nắm chặt tay của Phương Thành, phòng bị hắn sợ hãi chạy trốn.

Morishita Yamato đi tới trước mặt của Phương Thành, từ trên cao nhìn xuống dõi theo hắn, gằn giọng: “Bất kể mày là có vận cứt chó gì để làm quen bạn ấy, nhưng kể từ giờ trở đi, không cho phép mày lại gần chút bạn học Kanzaki, không cho phép mày nói với cô ấy câu nào, nghe hiểu không?"

Đương nhiên nghe hiểu, đây chính là uy hiếp trắng trợn, hơn nữa còn không có chỗ để thương lượng.

Phương Thành vô cùng tán thành, gật đầu: “Đương nhiên, tao hoàn toàn đồng ý đề nghị của mày, nhưng mày nói với tao cũng vô dụng, mày nên đi nói với Kanzaki Rin."

Nếu quả như thật có thể rời xa Kanzaki Rin, Phương Thành đương nhiên rất vui lòng, nhưng vấn đề là Kanzaki Rin vẫn bám sát hắn không tha, thằng khỉ đột này thật sự tìm sai đối tượng rồi.

Đáng tiếc, câu trả lời chân thành của Phương Thành lại bị Morishita Yamato xem là sự từ chối.

Ý của thằng này chẳng lẽ là Kanzaki Rin chủ động quấn hắn?

Không biết xấu hổ cũng nên có giới hạn.

Morishita Yamato thật không ngờ, trong đám học sinh tầm thường vẫn còn có người dám ngang nhiên chống đối mình.

Giờ khắc này, gã như mãnh thú bị chọc giận, hai mắt để lộ ra sự hung ác, khí thế biến đổi.

Phương Thành cũng không có cảm giác gì, hai người bên cạnh sợ hãi đến mức thân thể căng cứng, bọn họ có thể thấy Morishita Yamato đang nổi giận, ngay cả giáo viên thể dục cũng dám cuồng ẩu.

"Nói nhảm với nó làm gì."

Miyamoto Masami ở bên xem náo nhiệt, còn cười hì hì đề nghị: “Đánh cho nó no đòn không phải được rồi sao."

Morishita Yamato hiển nhiên rất tán thành trước đề nghị của bạn gái, gã cởi áo thi đấu, lộ ra một thân hình rắn chắc, còn cố ý nhúc nhích cơ bắp lực lưỡng trên ngực.

Gã rất thích khoe khoang sức mạnh của mình ở trước mặt người khác, nhất là thưởng thức ánh mắt sợ hãi và bộ dạng run rẩy của kẻ khác.

Tuy Phương Thành vừa nãy không hề tỏ ra sợ hãi, nhưng trong số những người từng bị Morishita Yamato đánh, cũng không ít kẻ lúc đầu tỏ ra can đảm.

Nhưng cuối cùng những người này đều sẽ khóc ròng dưới nắm tay gã, rồi mở miệng cầu xin tha thứ.

"Chờ chút, để tôi nói ra suy nghĩ của mình."

Phương Thành vùng vẫy, hai người ở 2 bên cũng buông ra, cũng không sợ hắn có thể chạy trốn.

Phương Thành cũng không định chạy trốn, hắn đi hai bước tới s trước mặt gã king kong, chiều cao cả hai cách nhau đến một cái đầu và cái cổ, đặc biệt là thể hình chênh lệch, nhìn từ xa chẳng khác gì người lớn với con nít.

"Thật muốn đánh nhau sao?"

Phương Thành bất đắc dĩ nói, bBên ngoài còn cả đống chuyện phiền toái chờ hắn, thật sự không muốn gây chuyện với học sinh ở trong trường.

Hơn nữa mục đích của hai bên rõ ràng đều giống nhau, tại sao sao phải phát sinh xung đột.

"Mày nói xem?"

Morishita Yamato bọp vai của Phương Thành, gằn giọng quát: “Loại rác rưới như mày cũng dám lại gần bạn Kanzaki... A!!"

Còn chưa nói xong, Morishita Yamato đột nhiên hét thảm, cơ thể cong như con tôm, hai mắt suýt nữa lòi ra ngoài.

Phương Thành bất ngờ đánh lén, kê gối ngay giữa hai chân của Morishita Yamato.

Không nghe được tiếng trứng vỡ, nhưng tiếng kêu thảm thiết của Morishita Yamato không hề giả dối, dù là đàn ông mạnh mẽ đến thế nào đi nữa, cũng không thể rèn luyện chỗ yếu hại này cứng như thép.

Ba người kia đều sợ đến ngây người, không ai dám nghĩ trong tình huống chỉ có một mình mà Phương Thành cũng dám chủ động tấn công.

Trong lúc bọn họ đang kinh hoàng, Phương Thành thuận thế húc đầu tới, húc ngay vào cái cằm đang gục xuống của Morishita Yamato.

Phương Thành gần như tung toàn lực vào đòn đánh này, không giữ lại chút gì.

Phải diệt Morishita Yamato to khoẻ nguy hiểm nhất trước, mới có thể thắng lợi.

Cũng do Morishita Yamato quá chủ quan, nên mới để Phương Thành áp sát, rồi đánh lén thành công.

"Bốp!"

Một âm thanh va đập rất lớn vang lên, Morishita Yamato bị húc máu me đầy mặt, mũi cũng lệch qua một bên.

Lần này ngay cả hét thảm cũng không phát ra được, thân thể cao lớn ngửa mặt rồi ngã xuống.

Đống cơ bắp cuồn cuộn mà hắn vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo không có bất kỳ tác dụng nào, lại dễ dàng bị đánh lén.

Trán của Phương Thành cũng bị thương, loạng choạng suýt ngã, cú húc này gần như khiến hắn chấn động não.

Tuy vậy nếu so với Morishita Yamato vừa ngã xuống, thì chấn động não và thương tích của Phương Thành nhanh chóng lành lặn.

"Thằng chó!!"

Hai thành viên clb bóng rổ bộ đã tỉnh táo sau cú sốc, gầm lên giận dữ, đồng loạt nhào tới.

Phương Thành nhanh chóng xoay người, lao về phía gã thành viên bóng rổ ở bên trái, lại sử dụng chiêu húc đầu.

Đối phương hoàn toàn không ngờ Phương Thành vẫn dám dùng cách đánh dùng tổn thương đổi tổn thương, do hoang mang nên không kịp né tránh, hai cái đầu đập mạnh vào nhau, máu văng tung tóe.

Âm thanh rầm rầm vang lên, hai người cùng ngã gục.

Phương Thành choáng váng, chóng mặt; mặt và cổ đều là máu, có cả máu của hắn cũng có của người khác, còn đối phương thì đang ôm đầu lăn lộn trên mặt đất.

Gã thành viên clb bóng rổ còn lại hoàn toàn choáng váng, làm sao trong nháy mắt cả lão đại và đồng bọn đều ngã gục.

Thằng chó này chán sống rồi sao?

Nhưng cơn giận nhanh chóng đè ép nỗi kinh hoàng, gã đi tới kéo Phương Thành từ dưới đất lên, đánh mạnh vào bụng của hắn.

"Bakayaro, thằng chó chết, sao mày dám làm thế!!"

Gã mắng, liên tục đánh vào bụng của Phương Thành.

"Phặp!"

Nhưng đang đấm sướng tay thì bỗng bị chặn lại, bị Phương Thành dùng tay túm được.

Phương Thành ngẩng đầu lên, mỉm cười: “Đau lắm đó, mày đánh đủ chưa?"

Hắn máu me đầy mặt, cười giống như lệ quỷ, doạ đối phương sợ đến mức run rẩy.

Phương Thành giở lại mánh cũ, kê gối ngay giữa hai chân của đối phương, đánh chết thằng em của đối thủ.

Đối phương đau quá cúi người xuống, miệng mở thật to, nhưng nói không nên lời.

Phương Thành cầm đầu của gã lên, húc mạnh vào đầu gã, khiến gã quỳ rạp trên mặt đất.

Không phải hắn thích dùng một chiêu này, mà với sức mạnh của hắn hiện giờ, chỉ dựa vào nắm tay không cách nào có thể gây tổn thương trước đám vai u thịt bắp này, chỉ công kích nhược điểm mới có thể chiến thắng.

Trong nháy mắt, 3 gã vai u thịt bắp đã té ngã trên mặt đất, chỉ có Phương Thành còn đứng, trở thành người thắng duy nhất.

Nhưng hắn cũng không cảm thấy kiêu ngạo, nếu như không có thân bất tử và năng lực hồi phục, ngay lần húc đầu thứ nhất, hắn đã cùng đo đất với Morishita Yamato.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK